Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 149

Cơm trưa qua đi, Hạ Mộc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được quốc vương đối đãi cô không hề có phòng bị và địch ý trước đây, còn đặc biệt cùng vương hậu, dẫn gia đình cô tham quan mấy gia phòng, còn có phòng sách cổ điển tựa như đồ thư quán.
Quốc vương không nói nhiều, hơn nữa sau khi không có địch ý, trở nên có chút không yên lòng, nhưng vẫn cố ý giúp Hạ Mộc và Hạ Đóa Đóa đổi đến phòng khách ở sân thượng nhiều ánh sáng mặt trời, sau đó còn chuẩn bị cho Tô Ngữ Mạt một căn phòng đơn giản ở tầng hầm, cũng may được vương hậu ngăn lại.
Thực sự là nam nhân lòng dạ hẹp hòi...
Ngày đầu tiên ở hoàng cung, Hạ Đóa Đóa giống như lọt vào thế giới ma pháp, cuồn cuộn chạy khắp hoa viên lầu trên lầu dưới, chụp mấy nghìn tấm ánh, mãi đến điện thoại dung lượng không đủ nữa.
Buổi tối mới an phận, còn có hai tuần nữa, Hạ Đóa Đóa phải tham gia cuộc thi hộ lý chuyên nghiệp, bởi vì trước đó gia đình gặp vấn đề, nàng tạm nghỉ học ba tháng, không những không theo kịp kiến thức mới mà ngay cả nội dung học trước đó cũng vứt đến chín tầng mây.
Sau khi ăn cơm, Hạ Mộc và Ngao Cốc cùng Hạ Đóa Đóa cùng nhau học tập.
Quy trình khảo hạch ngành hộ lý luận kiến thức lý thuyết và thực hành, Hạ Mộc chịu trách nhiệm khảo hạch lý thuyết,  kiểm tra một số kiến thức phải thuộc lòng của Hạ Đóa Đóa, Ngao Cốc chịu trách nhiệm làm 'vật mẫu', để Hạ Đóa Đóa ' thao tác thực hành'.
Thực hành tiêm thuốc không có gì trở ngại, nhưng ép tim ngoài lồng ngực và hô hấp nhân tạo thì phiền rồi.
"Bởi vì một lần ép gãy mười thanh xương sườn của bệnh nhân, hộ sĩ Hạ nhận được danh hiệu gấu mèo đại lực sĩ của Phục Áo."
Ngao Cốc nằm trên sàn nhà nói như thế.
"Tỷ! Ngươi xem nàng!" Hạ Đóa Đóa phụng phịu, cáo trạng với Hạ Mộc.
Hạ Mộc liếc nhìn Ngao Cốc: "Ngươi không nên luôn trêu chọc Hạ Đóa Đóa! Nếu như không có lòng tin, nàng khảo hạch càng dễ mắc lỗi, ngươi không thể phối hợp một chút sao?"
Ngao Cốc lập tức đứng thẳng dậy: "Ta bị nàng ấn đến sắp nội thương, còn muốn phối hợp thế nào? Nếu không thì các ngươi tự luyện tập đi, ta không phụng bồi."
"Ai ai! Đừng nha!" Hạ Đóa Đóa hạ tay như vậy, ngoại trừ Ngao Cốc không ai chịu được, Hạ Mộc vội vàng thái độ đoan chính cười làm lành: "Để nàng luyện tập vài lần nữa đi, cuối tuần phải thi rồi! Vất vả cho ngươi!"
Ngao Cốc không phản ứng cô.
Hạ Mộc bĩu môi, nhìn về phía Hạ Đóa Đóa: "Nếu không, hay là ngươi học bài trước đi."
Hạ Đóa Đóa lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Ta học không thuộc a! Hiện nay học, đến cuối tuần nhất định quên hết! Còn không bằng để gần cuối tuần hãy học!"
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa: "Điểm tâm ngọt đến đây."
Vừa nghe là giọng nói của vương hậu, ba người lập tức đứng lên.
Vương hậu đi vào cửa, nhìn thấy ba hài tử đều ở trong phòng, lập tức mặt mày rạng rỡ tiếp nhận đĩa bánh trong tay hạ nhân, tự mình bưng đến trước bàn.
Nhìn thấy giáo trình và tài liệu trên bàn, vương hậu kinh ngạc nói: "Đã trễ thế này vẫn còn học bài sao? Các ngươi thật sự khắc khổ, ai, tiểu hỗn đản nhà ta, ở nhà chưa bao giờ học tập."
"Ha ha...." Hạ Mộc lòng đang như lấy máu, hùng ấu tể nhà ngài không học tập, đó là bởi vì nàng đầu óc thông minh, học thần cùng học tra làm sao so sánh được!
Khác với muội muội học tra, Hạ Mộc làm học là dựa vào chính mình liều mạng nỗ lực mới duy trì được thứ hạng, cuộc đời hận nhất chính là học thần!
Về nhà không đọc sách, thi cử toàn bộ xếp thứ nhất, hùng ấu tể cũng nên bị hủy bỏ tư cách tham gia thi cử mới đúng!
Vương hậu không chú ý đến biểu tình biến hóa liên tục của Hạ Mộc, tiến lên phía trước, từ ái xoa đầu , Ngao Cốc lại nhéo khuôn mặt Hạ Đóa Đóa.
Vừa mới chuẩn bị nắm Hạ Mộc, vương hậu bỗng nhiên dừng tay, quay đầu lại, lại bắt đầu xoa khuôn mặt Hạ Đóa Đóa.
Đại khái là xúc cảm quá tốt, khiến vương hậu nhớ đến khuôn mặt bánh bao của  con rồng nhỏ nhà mình lúc nhỏ, sờ một lần căn bản không dừng được...
Vương hậu từ trước đến nay thích hài tử, chỉ là vì duy trì vóc dáng, nên bản thân chỉ sinh hai lần.
Lúc này thấy một đống hài tử cùng nhau học tập, nàng mẫu tính dâng tràn, nhịn không được tưởng tượng đây đều là ấu tể của mình,  trong lúc mừng rỡ, đặc biệt căn dặn hạ phân, gọi tiểu vương trữ đến, cùng các hài tử học tập.
Trứng Cuốn điện hạ đang đánh răng, mạc danh kỳ diệu bị hạ nhân gọi đi, đi vào phòng của Hạ Đóa Đóa.
Vương hậu vui vẻ vẫy tay: "Mau tới đây! Hạ Đóa Đóa tỷ tỷ của ngươi cuối tuần phải thi, ngươi cũng đến giúp đỡ cùng nhau ôn tập đi."
Đoạn Tử Đồng: "???!"
"Mau tới đây nha!" Vương hậu đứng dậy kéo nàng.
Đoạn Tử Đồng nhíu mày rút tay lại: "Ta không học qua chuyên ngành hộ lý."
Vương hậu mặc kệ, nàng thầm nghĩ nhìn các hài tử cùng nhau học tập.
Vì vậy, Trứng Cuốn điện hạ bị ép ngồi vào bên cạnh bàn học của Hạ Đóa Đóa, bên cạnh là con mèo ngốc.
Nhìn một đống tài liệu trên bàn, điện hạ mờ mịt hỏi hai người: "Chúng ta bắt đầu từ đâu?"
Đôi mắt Hạ Mộc chiếu sáng, ngay cả kem đánh ranh còn sót lại trên khóe môi của Quyển Quyển cũng phát hiện, nên vẫn xấu hổ nhìn Quyển Quyển chỉ chỉ vào khóe môi của mình.
Trứng Cuốn điện hạ đầu tiên là sững sốt, bỗng nhiên nhớ đến vừa rồi đánh răng xong còn chưa rửa mặt, lập tức xấu hổ nói một tiếng 'xin lỗi' rồi xoay mặt đi, vươn tay với hạ nhân, nhận lấy khăn ướt, vội vội vàng vàng lau khóe môi.
Việc này có cái gì đáng xin lỗi?
Hạ Mộc trong lòng vui vẻ, huyễn tưởng sau này mỗi ngày rời giường lúc đánh răng, nhìn Quyển Quyển đầy miệng bọt biển...
Bên kia, Hạ Đóa Đóa phản ứng trực tiếp hơn tỷ tỷ rất nhiều.
Nàng chăm chú nhìn sườn mặt của Trứng Cuốn điện hạ, không ngừng nuốt nước bọt.
Dáng vẻ lau khóe môi của điện hạ cũng tao nhã như thế!
Ngao Cốc: "..."
Tỷ muội mê gái này lúc nào có thể yên tĩnh một chút?
Thấy Hạ Đóa Đóa và Hạ Mộc cũng không có ý tiếp lời, Đoạn Tử Đồng che miệng, hắng giọng, lại lần nữa hỏi: "Có bài tập gì không làm được sao?"
Hạ Đóa Đóa lấy lại tinh thần: "Úc! Không có! Ngành của bọn ta chủ yếu là học thuộc lòng, cái gì nhân tố chủ yếu dẫn đến viêm loét dạ dày mà thôi, biểu hiện đặc thù của gãy xương các loại, còn có các loại thiết bị y  tế chuyên dụng."
Đoạn Tử Đồng nghiêng mắt nhìn nàng, dừng vài giây, nhướng mày: "Nếu không cần hỗ trợ, vậy ta xin phép đi trước."
"Chờ một chút!" Hạ Đóa Đóa biết Hạ Mộc muốn tranh thủ thời gian ở chung cùng điện hạ, bật người túm góc áo vương trữ, mạnh mẽ giữ lại: "Điện hạ có thể lưu lại, dò bài cho ta! Ngươi hỏi, ta trả lời!"
Vì vậy...
"Cho trẻ con xem những hình ảnh màu sắc tươi sáng, có thể xúc tiến phát triển năng lực ở phương diện nào?"
"A... Cái kia... Hình như... Ai nha nhớ không rõ nữa!"
"Phương pháp để tăng tính miễn dịch đối với bệnh lao là gì?"
"Ngô.. Hình như... Vắc xin phòng bệnh lao...Tiêm chủng?"
"Vị trí tiêm thuốc ức chế cho omega thời kỳ động dục?"
"Cái này ta biết! Ở đây! Ở đây!"
"Cụ thể gọi là bộ phận gì?"
"Không nhớ được..."
Mười lăm sau khi, Trứng Cuốn điện hạ thấp giọng nói: "Ngươi chưa hẳn nhất định phải thi chuyên ngành hộ lý."
Nên suy nghĩ vì sự an toàn sinh mệnh của người bệnh.
Hạ Đóa Đóa ngụy biện: "Đây đều là chương trình học ở học kỳ mới! Ta còn chưa học, dự định cuối tuần sẽ học!"
Đoạn Tử Đồng nghi hoặc nheo mắt lại: "Nhưng mà ta nghe nói, cuối tuần này ngươi phải thi rồi?"
Hạ Đóa Đóa: "Đúng rồi! Cuối tuần học, mới có thể nhớ kỹ! Hiện nay học thuộc đến lúc đó nhất định sẽ quên mất."
"..." Đoạn Tử Đồng buông tài  liệu trong tay, thần sắc ảo não, cúi đầu xoa nhẹ hốc mắt.
Hạ Mộc rất muốn tìm một cái khe để chui vào, cô kiên quyết không thừa nhận chỉ số thông minh của bản thân và Hạ Đóa Đóa là cùng cấp!
Hạ Đóa Đóa thấy điện hạ khó xử, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy tài liệu trên bàn, rụt cổ, bản thân ở một bên nhỏ giọng đọc thuộc lòng.
Trong phòng rơi vào một loại trầm mặc không thể tránh được.
Hạ Đóa Đóa cảm thấy Trứng Cuốn điện hạ vẫn rất có phong độ, chí ít không vứt bỏ nàng mà rời đi.
Dù sao đôi mắt của vương hậu đang chăm chú nhìn bóng lưng của điện hạ, rời khỏi sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Hạ Đóa Đóa vốn dĩ không giỏi học thuộc lòng, lúc này, bên cạnh lại ngồi một Địch Hách Lạp cường thế, nàng càng khó tập trung lực chú ý!
Nàng học một đoạn quên một đoạn, học một trang, quay đầu lại dùng tay che đáp án, trong đầu vẫn là trống rỗng.
"Hạ Đóa Đóa." Điện hạ đại khái là thực sự nhìn không được nữa, từ trong tay Hạ Đóa Đóa nhẹ nhàng rút tập tài liệu đi, nhặt bút máy lên, dưới một loại đáp án ABCD vẽ ra hình dạng cụ thể của thiết bị, đưa đến trước mặt Hạ Đóa Đóa.
"Ngươi xem, cái này giống cái gì?"
Hạ Đóa Đóa cúi đầu nhỏ giọng trả lời: "Lon thức uống?"
Trứng Cuốn điện hạ kiên trì nói: "Là cà phê lon hiệu Ưu Khách, uống qua đi? Trân thân lon  có nhãn màu xanh nhạt.
Thiết bị đúng trong câu hỏi này, là thiết bị giảm cản trở trong giấc ngủ, ngươi liên tưởng một chút, cản trở giấc ngủ và cà phê, có quan hệ gì?"
Hạ Đóa Đóa đảo mắt: "Uống cà phê dễ mất ngủ."
Điện hạ tiến thêm một bước hỏi: "Như vậy, loại thuốc dùng cho thiết bị điều tiết chướng ngại giấc ngủ, là màu gì?"
"Ách..."
"Không nhớ được? Vậy ngươi nhớ màu sắc nhãn dán của cà phê Ưu Khách sao?"
"Màu lục nhạt!"
"Ta nói cho ngươi biết, màu sắc của loại thuốc này đúng lúc cùng màu với nhãn dán.
Hiện tại thấy bốn chữ cản trở giấc ngủ, ngươi thử liên tưởng dẫn đến cà phê gây mất ngủ, lại nghĩ đến nhãn hiện của loại cà phê lon rất phổ biến."
Hạ Đóa Đóa nhíu mày: "Thật phức tạp nha, chỉ là nhớ hình dạng của thiết bị điều tiết cản trở giấc ngủ và màu sắc của thuốc đã đủ rắc rối, rất dễ nhầm lẫn với những loại khác! Hiện tại còn phải nhớ một đống lớn như vậy, lại càng dễ quên!"
"Nghe đây Hạ Đóa Đóa." Đoạn Tử Đồng xoay người trực diện nàng, nâng tay chỉ vào huyệt Thái Dương của bản thân: "Dung lượng bộ não của ngươi là vô hạn, đừng lo lắng ghi nhớ nhiều sẽ quên những thứ khác, quy tắc của ký ức không phải như thế, mảnh nhỏ rải rác trái lại dễ dàng bị quên nhất, chỉ có ăn khớp và liên tưởng mới có thể mọc rễ trong đầu.
Không tin chúng ta thử một lần, cản trở giấc ngủ, hiện tại ngươi nghĩ đến cái gì?"
Hạ Đóa Đóa không chút nghĩ ngợi mà trả lời: "Cà phê lon Ưu Khách!"
"Nhãn hiệu là màu gì?"
"Xanh lục  nhạt!"
Đoạn Tử Đồng cong khóe môi, lộ ra tiểu răng nanh: "Cho nên?"
"Cho nên?" Hạ Đóa Đóa nháy mắt mấy cái, có chút kinh ngạc mà lên tiếng: "Nhãn.. Là cà phê, mất ngủ, cản trở giấc ngủ, thiết bị hình lon, thuốc màu xanh... A nha! Ta nhớ rồi! Như vậy thật có thể nhớ kỹ! Sẽ không lẫn lộn nữa!"
Học thần và học tra, quả là cách xa nhau một trăm con mèo nhỏ...
Hạ Mộc ở một bên nghe được sững sốt, lấy lại tinh thần thì có một chút đỏ mặt.
Những học thần sát thiên đao này, cũng chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt!
Hạ Đóa Đóa chỉ dùng một đêm, đã hoàn toàn hiểu rõ một quyển tài liệu.
Sáng hôm sau rời giường, lập tức hưng phấn muốn Hạ Mộc kiểm tra bài, quả là không sai câu nào!
"Ta đi học quyển thứ hai!" Hạ Đóa Đóa vô cùng hưng phấn trở về phòng.
Hạ Mộc vẻ mặt khiếp sợ — muội muội học tra của cô, đời này cho đến bây giờ chưa từng cảm thấy hứng thú đối với học tập như thế...
Buổi trưa sau khi dùng cơm, vương hậu lôi kéo tỷ muội Hạ gia đến phòng chứa quần áo, cho các nàng thử vài bộ lễ phục.
"Buổi tối có vũ hội." Vương hậu lộ ra nụ cười thần bí: "Ta tìm cho các ngươi rất nhiều alpha ưu tú trẻ tuổi, đều là người thừa kế của những đại gia tộc có đại vị của Giang thị bọn ta."
Hạ Đóa Đóa bị trang phục hoa lệ trong phòng hoàn toàn hấp dẫn, không nghe ra vụn ý trong lời nói của vương hậu, Hạ Mộc lại sắc mặt trắng nhợt.
Vương hậu tìm đối tượng cho các nàng?
Còn là người thừa kế Giang thị, Quyển Quyển biết nhất định sẽ không vui.
"Ngươi thế nào không vui?" Vương hậu nhìn Hạ Mộc trong gương.
Hạ Mộc xấu hổ mỉm cười: "Không có, điện hạ cũng tham gia sao?"
"Dĩ nhiên, nếu ngươi không biết khiêu vũ, trước hết cùng Đồng Đồng luyện tập một chút."
Hạ Mộc xấu hổ mà gật đầu.
Luyện được rồi lại khiêu vũ cùng alpha khác? Ngài thật không sợ ấu tể nhà ngài bão nổi tại chỗ....

Bình Luận (0)
Comment