Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 156

" Bạn gái cũ?" Thần kinh mẫn cảm của các đồng sự bị khơi dậy, hưng phấn đến cực điểm mà vây quanh vương trữ: "Nói vậy là hiện tại không có bạn gái sao? Điện hạ thích người yêu tiếp theo là loại hình như thế nào?"
'Bạn gái cũ ngốc nghếch' Hạ Mộc nổi giận, một bước chen vào đoàn người, từ trong tay Đoạn Tử Đồng nhận lấy thẻ tín dụng, đồng thời cũng đoạt lấy bóp da, lẩm bẩm: "Ta không cần thẻ, chỉ cần tiền mặt!"
Hạ Mộc cúi đầu quan sát bóp da của Quyển Quyển, màu tím diên vĩ, ở giữa có một khóa kéo bằng bạch kim, bóp da thủ công thiết kế nhỏ gọn, mở ra có thể thấy khóa kéo bạch kim, bóp da tựa hồ không có tiền lẻ, tờ một trăm tệ tiền mặt cũng không có, chỉ có vài tờ tiền giá trị lớn.
Hạ Mộc đếm thử, tiền mặt chỉ có ba tờ  một nghìn tệ, trong ngăn nhỏ còn có thẻ tín dụng, thân thẻ màu đen, góc trên bên trái có hình quả địa cầu.
Tấm thẻ này Hạ Mộc đã thấy trên mạng, là thần thẻ có thể mua máy bay trong truyền thuyết....
Hạ Mộc vô thức nhìn tấm thẻ vừa rồi Quyển Quyển đưa cho cô — tựa hồ là thẻ của một ngân hàng tư nhân, dĩ nhiên cũng không phải là không hạn mức, thực tế hạn mức khoảng chừng hơn trăm vạn.
Tuy rằng tấm thẻ kia coi như là tượng trưng của thân phận, nhưng không phải cùng một cấp bậc với tấm thẻ màu đen trong bóp.
Lần đầu tiên sờ vào ví tiền của hoàng thất, có cảm giác đại khai nhãn giới.
Hạ Mộc rất hối hận trước khi trở thành 'bạn gái cũ', không lục lọi bóp da của Quyển Quyển, hiện tại nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ.
Cô lấy tấm thẻ đen ra tỉ mỉ quan sát, còn không quên nhìn Quyển Quyển một cái.
Các đồng sự còn đang nhiệt tình 'phỏng vấn'.
" Điện hạ ta rất thích nhân vật phản diện ngươi diễn! Bất quá... Người như vậy trong hiện thực, có vẻ quá âm u, vẫn là vị vương trữ Thi Tầm diễn tương đối khả ái, điện hạ cảm thấy hai vai diễn này, vai nào gần với ngài hơn?"
Trợ lý cảnh quan hai mắt mạo sao, chờ đợi câu trả lời.
Hàng mi dài của Đoạn Tử Đồng nhẹ nhàng buông xuống, mặt không biểu tình mà trả lời: "Điện ảnh chỉ là điện ảnh."
" Ngài là nói không nhân vật nào giống ngài sao!"
" Điện hạ điện hạ! Trên mạng đồn đãi nói ngài thích ăn đồ ngọt..."
...
Trong một mảnh ầm ĩ, Hạ Mộc vong tình mà sờ xong hai tấm thẻ, lại cẩn cẩn dực dực nhét lại vào trong bóp, khóe  mắt lại thoáng nhìn qua một ngăn khác, lộ ra một góc giấy ép, tựa hồ là ảnh chụp của ai đó.
Đôi mắt mèo màu hổ phách chợt lóe tinh quang!
Hạ Mộc càng hiếu kỳ đối với việc hùng ấu tể 'kim ốc tàng ảnh chụp', lập tức âm thầm nhìn lên, thấy Đoạn Tử Đồng còn đang trả lời vấn đề của các đồng sự, nhất thời vui mừng lấy tấm ảnh ra xem.
Đây là....
Trong lòng Hạ Mộc đầu tiên là chấn động, cô cho rằng trong ảnh là một cô gái xa lạ.
Định thần nhìn kỹ mới phát hiện, trong ảnh, cô gái mặc áo lông màu tím rộng thùng thình, ngồi xếp bằng trên giường, đang dùng máy sấy thổi khô tóc.
Đây là ảnh chụp lúc cô đang ở Ba Lan Đảo!
Áo lông của mặc là của Quyển Quyển, là từ trong tủ áo ở phòng ngủ lấy ra.
Vốn dĩ là kiểu áo khoác rộng, mặc trên thân thể mảnh mai của Hạ Mộc, lại càng có vẻ to lớn.
Trong phòng ngủ có bồn tắm, mỗi lần tắm rửa xong, cô thích trực tiếp khoác áo lông của hùng ấu tể, bởi vì khoan khoái dễ chịu hơn mặc áo choàng, còn có thể vừa vặn che đến nửa đùi.
Nhưng, cô không hề mặc thành như vậy xuất hiện trước mặt hùng ấu tể! Tuyệt đối không có!
Cư nhiên dám chụp lén cô!
Hạ Mộc cực kỳ phẫn nộ, tuy rằng hình ảnh của cô hùng ấu tể đại khái có hơn sáu bảy trăm tấm, nhưng khác nhau chính là, kỹ thuật chụp ảnh của cô caoa hơn hùng ấu tể một vạn lần!
Ảnh cô chụp, tùy tiện lấy bất cứ tấm nào đều là khuôn mặt tỉ lệ hoàn mỹ!
Không cần chỉnh sửa cũng có thể trực tiếp làm ảnh bìa tạp chí quốc tế!
Dĩ nhiên, cũng có thể thân là vương trữ bản thân có điều kiện tốt, không cần chụp ảnh có kỹ thuật, nhưng điều kiện của Hạ Mộc cũng không kém, dù thế nào cũng không  thể chụp xấu đến như thế!
Trong ảnh Hạ Mộc ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu sấy tóc, mái tóc che khuất nửa khuôn mặt tựa như ma nữ, tay phải cầm máy sấy, đôi mắt vẫn nhắm chặt, không hề có mỹ cảm gì đáng nói!
Hạ Mộc trong lòng rỉ máu!
Rốt cuộc là loại thẩm mỹ kỳ hoặc gì, mới khiến hùng ấu tể cất giấu tấm ảnh xấu xí này như bảo bối?
Còn ép nhựa! Sao ngươi không mang đi giác vàng! Tấm ảnh xấu xí như vậy có cái gì đáng cất giữ?
Tỉnh táo lại tỉ mỉ phân tích, cuối cùng Hạ Mộc tìm được một manh mối.
Đại khái là bởi vì cô mặc áo lông của hùng ấu tể.
Dù sao với chứng bệnh ấu trĩ nghiêm trọng của hùng ấu tể, thấy cô mặc quần áo của nàng, sản sinh cảm giác tự hào mạc danh kỳ diệu nào đó cũng không chừng.
Mặt khác, thân là vương trữ, gánh nặng uy nghiêm của điện hạ tương đối nặng, lúc chụp lén, tâm tình đại khái tương đối khẩn trương, cho nên nhân lúc Hạ Mộc nhắm mắt mới chụp một tấm, nên cũng chỉ có thể chụp được thế nào thì chấp nhận thế đó.
Kết quả cuối cùng là tấm ảnh xấu xí này, cũng bao hàm vô hạn chua xót cùng bất đắc dĩ của Trứng Cuốn điện hạ.
Hạ Mộc thống khổ che mặt, không bao lâu, cô quyết định tiêu hủy tấm ảnh xấu xí, lúc rảnh rỗi chụp một tấm thật đẹp, lại ép nhựa nhét trở lại, đổi đi tấm này.
Tâm ý đã định, cô cảnh giác trộm liếc hùng ấu tể một cái, thấy đối phương hoàn toàn không phát hiện động tĩnh bên này, lập tức 'xẹt' một tiếng, rút tấm ảnh ra, nhanh như thiểm điện mà nhét vào túi quần của mình, tim đập như trống!
Hạ Mộc mặt không đổi sắc lại rút ra tiền mặt, sau đó tiến lên một bước, nâng tay lắc lư tờ tiền trước mặt điện hạ, trấn định lên tiếng: "Ta mượn một nghìn trước, trở lại sẽ trả lại cho ngươi."
Đoạn Tử Đồng đang nghiêng đầu nhìn một nữ cảnh đang đặt câu hỏi, nghe vậy đầu cũng không quay lại, cũng không nâng tay nhận lấy bóp tiền, chỉ trầm giọng nói: "Thả lại đi."
Hạ Mộc mở to hai mắt, chột dạ nhìn sườn mặt của điện hạ, cố gắng trấn định: "Thả lại cái gì? Ta không cần thẻ tín dụng, mượn mượn trước một nghìn tiền mặt là được rồi."
Đoạn Tử Đồng hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn về phía cô.
Hạ Mộc nhất thời giật mình, đôi tử đồng kia mang theo tính uy hiếp trời sinh, lúc rút đi phong độ, khiến cô có cảm giác run sợ như bị thiên địch quan sát.
"Nhường đường." Đoạn Tử Đồng nâng tay đẩy hai người đang che khuất Hạ Mộc, nhấc đôi chân dài từng bước đi đến trước mặt Hạ Mộc,  rũ mắt nhìn túi quần cô cất giấu ảnh chụp, sau đó cúi đầu, dán sát bên tai cô: "Trả lại cho ta, Hạ Mộc, ở đây nhiều người, không nên gây chuyện."
Trong lòng Hạ Mộc bắt đầu kinh hoàng, đỏ mặt nhỏ giọng cả giận nói: "Đó là thứ của ta! Ngươi giấu ở bóp còn dám nói đạo lý? Nên sớm vật về chủ cũ rồi!"
Đoạn Tử Đồng đứng thẳng dậy nhìn cô, thần sắc trịnh trọng: "Đó là bạn gái cũ của ta, của ta."
Hạ Mộc bĩu môi: "Vậy ngươi cũng không  thể chụp xấu như thế, hôm nào ta tìm tấm khác cho ngươi, tấm này tịch thu!"
Đoạn Tử Đồng ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu của con mèo ngốc, nhìn con hẻm phía sau một chút, tựa hồ đang tìm một chỗ có thể đơn độc nói chuyện, không bao lâu liền xoay người đi về phía một con hẻm khác.
"Đi theo ta."
Thấy vương trữ bỗng nhiên thần sắc lạnh nhạt, các đồng sự xung quanh câm như hến, nghi hoặc nhìn về phía Hạ Mộc.
Hạ Mộc xấu hổ mỉm cười với bọn họ: "Các ngươi sắp xếp người mang kẻ trộm đến cảnh cục đi, lát nữa tập hợp ở nhà hàng! Ta sẽ lập tức đến!"
"Vậy còn điện hạ?"  Một cảnh sát trẻ  tuổi nước mắt lưng tròng nhìn bóng lưng vương trữ càng lúc càng xa, đâu cam tâm bỏ qua?
Cho dù ở đế đô, cơ hội có thể gặp được Địch Hách Lạp, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu như còn có thể cùng nhau ăn cơm, nói ra sẽ khiến hàng xóm láng giềng tam cô lục bà đố kị đến chết!
"Lát nữa nói sau đi, ta đi trước." Hạ Mộc không dám chậm trễ, trấn an đồng sự xong, lập tức đuổi theo Đoạn Tử Đồng.
Hai người thất khom bát rẽ đi đến trong hẻm, Hạ Mộc xa xa nhìn thấy một chiếc xe thể thao nhìn quen mắt, đậu dưới một bức tường cao gần đầu hẻm.
Trong hẻm một đám bác trai bác gái, đang vây quanh xe thể thao ríu ra ríu rít nghị luận,  còn có vài hài tử chiều cao không đồng nhất, thần sắc chăm chú nhìn xe thể thao.
Một thiếu niên lớn tuổi hơn cố lấy dũng khí, dùng ngón tay sờ sờ đầu xe, nghiêng đầu nói với mấy hài tử: "Lạnh, bên trong có bộ phận làm lạnh, ánh mặt trời chiếu xuống cũng không nóng, trong xe đều là nhiệt độ ổn định, ba ta nói cho ta biết."
Nam nhân trung niên ở một bên thấy thế nhất thời hù dọa: "Ai bảo ngươi sờ! Sờ tróc nước sơn bồi thường chết ngươi!"
Thiếu niên không phục, ngửa đầu vội vàng nói: "Xe hỏng có công ty bảo hiểm bồi thường!"
"U, còn rất hiểu biết." Nam nhân vẻ mặt trêu tức, nheo mắt nhìn chiếc xe, cũng đưa tay sờ một cái, cười đến cao răng cũng lộ ra, trong miệng lẩm bẩm: "Cũng phải, xe tốt như vậy, bảo hiểm gì lại không có?"
"Đừng trêu chọc đại thúc nữa."Một thiếu phụ xem náo nhiệt ở bên cạnh trợn mắt, trên tay đeo túi xách hàng hiệu, đi một vòng quanh xe thể thao, lẩm bẩm nói: "Người có thể lái loại xe này, mua đều là loại thấp nhất, những người này không sợ xe hỏng, hỏng thì cứ hỏng."
...
Trong hẻm người đến vây xem càng ngày càng nhiều, cũng có người lấy điện thoại ra, chụp ảnh xe thể thao.
Bên này hẻm, Trứng Cuốn điện hạ dừng bước, bất đắc dĩ nhắm mắt.
Không nghĩ đến một con hẻm vắng vẻ, lúc này cũng đầy người, xem ra chỉ đành ngay tại chỗ giải quyết, điện hạ xoay người nhìn về phía con mèo ngốc.
Hạ Mộc lập tức cảnh giác lui về phía sau, dùng ánh mắt liếc xéo hùng ấu tể: "Có chuyện nói mau, các đồng sự còn chờ ta đi chơi tiếp đây!"
Đoạn Tử Đồng nhìn chằm chằm cô: "Ngươi chủ động trả lại cho ta, hay là ta tự mình động thủ?"
Hạ Mộc: "!!!!"
Vương trữ không nói đạo lý trở nên bá đạo như vậy sao!
Chụp trộm người ta, còn cây ngay không sợ chết đứng chiếm làm của riêng!
"Dựa vào cái gì nha! Ai bảo ngươi giấu ảnh chụp của người ta!" Hạ Mộc giương cằm, nhét bóp da vào tay Quyển Quyển: "Đây mới là thứ của ngươi, cầm lấy đi điện hạ, muốn ảnh chụp thì ngoan ngoãn cho ta, sau này nếu như ta hài lòng, không chừng sẽ sẽ cho ngươi một tấm đẹp hơn."
"Ta chỉ muốn tấm ảnh của ta." Đoạn Tử Đồng nâng tay bắt lấy bàn tay chưa kịp thu hồi của Hạ Mộc, giơ lên giữa không trung: "Bóp tiền này ta không cần, trừ phi ngươi đem ảnh chụp nhét lại chỗ cũ."
Hạ Mộc vô thức rút tay về, lại phát hiện sức lực chênh lệch quá xa, Quyển Quyển tuy rằng không dùng lực, nhưng cô căn bản không cách nào giãy thoát.
Một loại cảm giác sợ hãi đột nhiên nảy sinh, cô giương mắt nhìn về phía đôi tử đồng nghiêm túc kia, trong lòng vô cớ ấm ức, nhìn hùng ấu tể, run giọng nói: "Ngươi hung dữ với ta!"
Đoạn Tử Đồng sững sốt, cuống quít buông tay cô ra, thất thố quan sát thần sắc của con mèo ngốc.
Con mèo ngốc trộm tấm ảnh nàng yêu thích nhất, còn ác bá vênh mặt hất hàm sai khiến, hiện tại cư nhiên trả đũa nói nàng hung dữ, đôi mắt còn đỏ lên....
Còn có thiên lý sao?
Đổi thành mười năm trước, Trứng Cuốn điện hạ có thể lăn lộn ngay tại chỗ, tìm mẫu hậu cáo trạng, hiện tại không được, bất luận con mèo ngốc ăn vạ thế nào, mẫu hậu đều sẽ tin tưởng cô, mèo tai cong trời sinh chính là dáng vẻ khiến người ta đau lòng.
Hạ Mộc tức giận, một tay móc tấm ảnh ra lung tung nhét vào bóp da, sau đó nâng tay ném cho Đoạn Tử Đồng.
Điện hạ hai tay đón lấy bóp da, lập tức khẩn trương lấy tấm ảnh ra, cẩn thận vuốt phẳng, sau đó lại cẩn cẩn dực dực nhét lại vào trong bóp.
Hạ Mộc xoay người muốn đi, lúc này mới phát hiện vẫn có mấy đồng sự chưa từ bỏ ý định trốn ở góc tường, rướn cổ nhìn sang bên này.
Nhìn thấy bị Hạ Mộc bắt quả tang, các đồng sự không hề có liêm sỉ mà lao tới: "Điện hạ! Ngài buổi tối còn việc gì không?? Nếu không thì chúng ta cùng đi KTV đi, đã lâu không đi rồi, ngài biết hát sao?"
Đoạn Tử Đồng cầm bóp da bảo bối nhét lại vào túi quần, lắc đầu: "Không biết."
"Ta dạy cho ngươi nha! Điện hạ! Chất giọng của ngươi tốt như vậy, không học hát rất đáng tiếc nha!" Một nữ đồng sự nhiệt tình tiến lên: "Cùng đi đi!"
Đoạn Tử Đồng: "Ta..."
Các đồng sự đồng loạt tiến công: "Đi thôi đi thôi đi thôi..."
Hạ Mộc mắt mở trừng trừng nhìn một đám đồng sự lôi kéo Quyển Quyển gào thét mà qua, trong lòng có dự cảm bất hảo.
Những trò chơi ngỗn ngang của bọn họ trong KTV, các loại đại mạo hiểm, không chừng còn có thể phạt rượu.
Mà tửu lượng khó coi của hùng ấu tể, uống xong một vòng, chuyện gì cũng có thể phát sinh!

Bình Luận (0)
Comment