Toàn Bộ Dựa Vào Diễn Xuất

Chương 47


Nửa đêm canh ba, nhân viên khách sạn ra vào như nước, gọn gàng nhanh nhẹn thay đèn ngủ, ly cốc, chăn ga gối đệm và các thiết bị khác trong phòng.
Một màn này có lẽ trông khá quen thuộc, nhưng lại không hề tạo ra thảm kịch như bình thường Thẩm Hà và Thẩm Trĩ tìm kiếm niềm vui.
Hai người đều ăn mặc chỉnh tề.
Sau khi ném đồ cào cấu nhau xong, bọn họ chia nhau ra ngồi ở hai bên mép giường, khó phân thắng bại, thế cục bế tắc.
Thẩm Hà vịn bàn trang điểm nói: “Lẽ nào em muốn ly hôn với tôi, cho nên mới ra tay độc ác như thế này sao?”
Thẩm Trĩ dựa sát bên tường, cô bỗng cười nhạo nói: “Đánh không lại thì muốn ly hôn rồi à?”
“Đừng hòng,” Thẩm Hà chưa từng lơ là cảnh giác, “Ít nhất em phải đưa căn nhà hiện tại cho tôi chứ?”
Nghĩ tới nơi ở hiện tại, Thẩm Trĩ cứng rắn gạt bỏ: “Anh nằm mơ!”
Bọn họ lại bắt đầu đối chọi gay gắt.
Tức giận nhất vẫn là người đại diện.
“Bé ngoan!”
“Mấy đứa!”
Bọn họ chỉ có thể lần lượt, vừa lôi vừa kéo tách hai cỗ máy chế tạo phiền phức này ra.
Đinh Nghiêu Thải lo lắng nhìn Thẩm Trĩ nói: “Đại chiến gối đầu trong khách sạn hả? Em lại lên cơn gì thế?!”
Tập Tập nhéo tai Thẩm Hà tức điên lên nói: “Lúc nào thì cậu mới có thể dừng lại một chút hả?”
Lúc quay đầu, Đinh Nghiêu Thải và Tập Tập cười như hoa nở, hẹn nhau đợi trời sáng sẽ cùng bàn bạc về danh sách bồi thường.
Thẩm Hà bị cứng rắn kéo ra khỏi hiện trường, trước khi đi còn quay đầu nhìn Thẩm Trĩ.

Cô cố gắng lườm anh, nhưng lại thấy anh mỉm cười nhìn cô.

Quá rực rỡ quá tươi sáng.

Gần như chỉ trong chớp mắt, dòng nham thạch nóng bỏng cuộn trào ra khỏi trái tim cô, khiến cô vội trốn tránh.
Cứ như vậy Thẩm Trĩ về nước.
*
Sau khi máy bay hạ cánh, Thẩm Trĩ đi thẳng tới thẩm mỹ viện.
Những hạng mục có thể làm thì đều làm toàn bộ một lượt.
Những chuyện này đối với Thẩm Trĩ mà nói hệt như bữa ăn hàng ngày, vậy nên cô chẳng hề cảm thần phiền, chỉ liên tục ngáp ngủ.
Đinh Nghiêu Thải đang ở bên ngoài lựa chọn lễ phục được tài trợ.
Mẫu mã thì đều là mẫu mới, nhưng hãng này chê già dặn, phong cách của nhà kia lại khác biệt quá lớn với Thẩm Trĩ.
Đinh Nghiêu Thải đưa cô về.
Nhân viên dọn dẹp đã sắp xếp mọi thứ gọn gàng sạch sẽ.

Thế nhưng, khi đi ngang qua phòng sinh hoạt, Thẩm Trĩ không cẩn thận đã phải một đống hộp giấy.

Cô đè nén xúc động hùng hồ vội vàng, tiện tay mở ra, thế nhưng bên trong toàn là những quyển sách cũ rất quý giá, cũng chẳng rõ Thẩm Hà kiếm trên mạng mất bao lâu.
Cô không nén nổi rút một quyển tiểu thuyết võ hiệp ra, vừa đọc vừa đi về phòng ngủ.
Cứ vùi đầu đọc mãi tầm hơn một tiếng đồng hồ, Thẩm Trĩ mới cảm giác được có bóng người ngoài cửa.

Gương mặt của Đinh Nghiêu Thải tràn ngập cạn lời nói: “Em hoàn toàn bỏ quên mất chị rồi hả?”
“Em xin lỗi mà.” Thẩm Trĩ cười đáp, “Em quên thật đấy.

Chị ngồi đi, em đi nấu chút đồ ăn.”

“Không cần đâu.

Ăn đồ mà nhân viên dọn dẹp để trong tủ lạnh ấy.”
Người đại diện không thể nào quen thuộc với nghệ sĩ hơn được nữa.
Đinh Nghiêu Thải tới đây quá nhiều lần, thậm chí rất nhiều bài trí trong nhà đều do tự tay chị ta làm.

Chị ta thành thạo bỏ đồ vào lò vi sóng hâm nóng, sau đỏ trút ra đĩa, hai người ngồi ở hai bên mép bàn ăn bắt đầu dùng bữa.
Trên thực tế, đồ ăn chia cho Thẩm Trĩ đã qua khống chế.

Thế nhưng, cô vẫn tự giác gạt ra một phần.
Đinh Nghiêu Thải âm thầm hài lòng không ngớt, thuận miệng nói: “Người của công ty thường xuyên liên lạc với chị.

Hình như Jake Pai đã tiếp nhận vị trí của bố cậu ta, ngồi vào văn phòng mới rồi.”
“Thế thì tốt quá.” Thẩm Trĩ nói.
Cô cúi đầu uống một ngụm canh.
“Thôi quên đi,” Đinh Nghiêu Thải bỗng nhiên hóng hớt, “Hỏi em một vấn đề, em đừng giận nhé.

Giả dụ như hiện tại để em quay về bảy năm trước, em sẽ chọn Jake Pai hay là Thẩm Hà?”
Thẩm Trĩ bỗng nhiên bị bỏng.
Cô chậm rãi uống một ngụm nước, nhìn người đại diện nói: “Cái này không giống nhau mà?”
“Sao mà không giống?”
Tầm mắt của Thẩm Trĩ ngưng tụ trong bát canh trong veo, cô vuốt ve ngón tya của mình, thờ ơ nói ra câu kinh người: “Jake sẽ bắt em thích anh ta.”
Đinh Nghiêu Thải ngạc nhiên nói: “Đâu có? Chẳng qua cậu ta thích em thôi.”
“Anh ta thích em, yêu em, em ở bên cạnh anh ta nhưng chẳng thể nào đáp lại được, chắc chắn rất đau khổ.” Thẩm Trĩ thổi nguội canh, nuốt xuống, “Đây chẳng phải đang ép em sao?”
Đinh Nghiêu Thải nghẹn lời: “Đây nào phải….”
“Đây chính là ép em.” Thẩm Trĩ cương quyết.
Đinh Nghiêu Thải ngồi ở một bên bàn ăn từng có một giây phút ngắn ngủi do dự không quyết.

Trong không khí chỉ còn lại tiếng va chạm của dao nĩa.

Cuối cùng, chị ta thử dò hỏi: “Chẳng lẽ em giận rồi hả?”
Thẩm Trĩ nhìn chị ta một cái.
“Được rồi, coi như chị chưa nói.” Đinh Nghiêu Thải giơ tay, vòng qua chủ đề khác, “Em còn nhớ cái người lần trước mua tòa lâu đài ở Hy Lạp, động một cái là hẹn nữ minh tinh tới nghỉ mát không?”
Thẩm Trĩ ngầm thừa nhận.
“Lần trước bị em từ chối, em đoán xem hắn ta cùng ai tới Hy Lạp?”
“Ai?”
Đinh Nghiêu Thải cười gian xảo, khuấy tách trà chanh: “Million dollar baby mới trong công ty, Trương Thanh Nguyệt.”
“….”
Thẩm Trĩ chẳng hề vui mừng khi người gặp họa như trong tưởng tượng của Đinh Nghiêu Thải, nhưng cũng thật sự chẳng để tâm chút nào.

Suy cho cùng cho dù lo chuyện bao đồng, cũng không nhất thiết phải lo tới cả công việc, tới ngóc ngách trong cuộc sống nhà người ta.
Cô hờ hững nói: “Rõ ràng chị ta không cần phải…..Uổng phí thầy Trương cổ công giúp đỡ.”
Thành danh trong giới giải trí, điều cấm kị nhất chính là đi đường tắt.

Bởi vì dục vọng hệt như một vũng đầm lầy, một khi phạm phải sai lầm, sẽ phải khắc phục hậu quả vì nó vô số lần.
Thẩm Trĩ đi vào phòng bếp, để bát đũa vào trong máy rửa bát.

Chẳng rõ vì sao cô bỗng nhớ tới một bộ phim điện ảnh mà mình từng xem.

Đó là tác phẩm đầu tay của Trương Thanh Nguyệt, cô gái của thời đại bật thốt từng câu thoại trong tiếng nấc, đó hệt như một con gió đẹp đẽ mà dễ dàng biến mất.

Cô ta sở hữu tài năng trời tuyệt đỉnh mà người người chỉ dám hi vọng xa vời, tinh tế cỡ nào, cao siêu cỡ nào kia chứ.
Sao lại biến thành bộ dạng này rồi?
Thẩm Trĩ dùng điều khiến thông minh tăng độ ẩm lên, trong lòng cô thầm nghĩ, đây cũng là do Trương Thanh Nguyệt tự mình chọn.
*
Người chế tác của bộ [Chó đen] đăng một bài trên ins.
Mạng wifi của phòng tập thể hình kèm theo hệ thống vượt tường, vì để phòng tránh tai nạn ngoài ý muốn, dạo này Thẩm Trĩ không thể làm các động tác vận động quá mạnh bạo.

Cô ngồi trên quả bóng tập thì lướt tới dòng trạng thái đó.
Người không biết chuyện có lẽ không nhìn ra.
Nhưng chỉ cần là người hơi nghe được tiếng gió, đã có thể đoán được bộ phim [Chó đen] đang trong quá trình quay.
Một trong những tấm ảnh đó, trên bàn có bày salad rau củ, Thẩm Hà để trần nửa người trên, tay cầm điện thoại ngẩng đầu, bất ngờ đụng phải ống kính.
Quá trình quay phim [Chó đen] vẫn trong quá trình bảo mật nghiêm ngặt, tất cả thông tin lộ ra thông quá dòng trạng thái này cũng chẳng quá là Thẩm Hà có một tác phẩm mới, hơn nữa còn hợp tác với người chế tác này.
Thẩm Trĩ mở ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Thẩm Hà trong bức ảnh.
Cuois cùng cô khẽ cười một tiếng.
“Đồ đần.” Cô nói.
Đinh Nghiêu Thải đón cô về, nhưng nghỉ ngơi lại có áp lực cực lớn.

Thực ra cho đến nay Thẩm Trĩ chẳng phải là diễn viên đánh đâu thắng đó.

Thế nhưng trong tình huống đặc thù, trong mấy giải thưởng ảnh hậu, giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đầu tiên mà cô nhận được lại là giải thưởng được công nhận có độ khó cao nhất.
Cùng với thời đại phim ăn liền phát triển mấy năm gần đây, khuôn mẫu của phim truyền hình ngày càng đa dạng, có những giải thưởng quan trọng cũng bắt đầu bơm nước, những giải thưởng tiêu chuẩn cao khác có thể chứng minh thực lực đã ít lại càng ít hơn.
Thẩm Trĩ thay lễ phục.

Nam diễn viên chính của bộ phim mà cô được đề cử cũng nhận được đề cử giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Hai người đã rất lâu không gặp, hàn huyên một hồi, đang chuẩn bị ngồi xuống, sau lưng bỗng vang lên tiếng hỏi han.
Cát Lạc Lạc nói: “Chị Thẩm Trĩ.”
Cô ta mặc chiếc váy lễ phục ren màu xanh ngọc bích, lớp trang điểm mướt mát, rất tiệp với làn da.
“Lạc Lạc,” Thẩm Trĩ mỉm cười, “Dạo này sao gầy vậy?”
“Đâu có ạ.

Nhưng mà chị gầy đi nhiều lắm đó.” Cát Lạc Lạc cũng cười.
Vì yêu cầu của công việc, ở những nơi công cộng Cát Lạc Lạc luôn hoạt bát hơn bình thường.


Cô ta cũng chào hỏi với nam diễn viên bên cạnh Thẩm Trĩ, đối phương rất hiểu nhìn bầu không khí, thấy Thẩm Trĩ không có dị nghị gì, lập tức cười tạ lỗi.
Cát Lạc Lạc nói: “Chị Thẩm Trĩ, từ khi chương trình [Nam nữ kết hôn] ghi hình xong chúng ta cũng chẳng gặp nhau nữa.”
Thẩm Trĩ không lên tiếng, yên lặng đợi câu tiếp theo.
“Độ quan tâm của chương trình tạp kỹ này cơ bản đều tập trung trên người chị và anh Thẩm, nói thực lòng, em rất kính phục.

[Nam nữ kết hôn] sắp quay mùa thứ hai rồi,” Cát Lạc Lạc nói, “Không biết chị có nghe được tin tức không?”
Thẩm Trĩ không nghe thấy.
Cô cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì trong quy hoạch sự nghiệp của cô, chương trình tạp kỹ bị cô bài trừ ra bên ngoài.

Nhất là chương trình thực tế.

Mùa đầu tiên của [Nam nữ kết hôn] cô nhận trong một dịp tình cờ, ngoài ra hiện tại là bước quyết định xem cuộc hôn nhân của cô và Thẩm Hà còn có thể tiếp tục nữa hay không.
Cho nên khi người đại diện nhận được lời mời ghi hình mùa hai của [Nam nữ kết hôn] đã từ chối thẳng thừng, căn bản không cần phải hỏi ý kiến của Thẩm Trĩ.
Thẩm Trĩ trả lời Cát Lạc Lạc: “Chương trình thực tế khá cực khổ, có khả năng chị không theo kịp.

Hơn nữa quay phim cũng đủ khiến chị bận lòng rồi….Em sẽ nhận à? Vậy thì em phải cố gắng lên nhé.”
Nghe nói Thẩm Trĩ không tham gia, Cát Lạc Lạc cũng không biểu hiện rõ ràng vui hay không vui.
Cô ta chỉ hỏi: “Cô Thẩm Trĩ nói như vậy quá khiêm tốn rồi.

Thực ra sau khi ghi hình xong em luôn nghĩ, em và Trình Duệ Y phải chẳng cũng có thể hoàn thành tốt như song Thẩm, nhưng mà rất khó mà làm được….”
Cát Lạc Lạc chọn lọc từ ngữ rất uyển chuyển, nhưng đủ rõ ràng, cô ta đã rất thẳng thắn vô tư rồi.
Thẩm Trĩ nghĩ ngợi rồi nói: “Hai đứa không làm nổi đâu.”
Cô không hề che giấu, đường hoàng nói ra sự thật.
“Tại sao?” Cát Lạc Lạc tò mò.
Thẩm Trĩ thành thạo thu liễm vẻ mặt, qua loa hai câu, không định nói toạc ra: “Em phải biết rằng, người kết hôn và người chưa kết hôn vẫn có điểm khác biệt.”
Lợi ích và thiệt hại của Thẩm Trĩ và Thẩm Hà là cộng hưởng tuyệt đối.
Nhưng đối tác tạm thời như Trình Duệ Y và Cát Lạc Lạc chỉ là cá thể độc lập.
Bản chất của việc hợp tác là tranh thủ lấy lợi ích của cá nhân.

Thẩm Hà và Thẩm Trĩ kết hôn đã nhiều năm, đã sớm trở thành hợp tác cộng sinh giữa cá hề và rặng hải quỳ.

Thế nhưng, trong quá trình hợp tác, Trình Duệ Y và Cát Lạc Lạc khó tránh khỏi việc muốn giành được càng nhiều lợi ích hơn cho mình.
Lễ trao giải bắt đầu, cả quá trình Thẩm Trĩ đều thẫn thờ.
Nhưng trong quá trình ngẩn người vẫn đảm bảo tư thái tiêu chuẩn khi lên hình.
Khi người dẫn chương trình tuyên bố nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của mùa này là Thẩm Trĩ, lồng ngực cô trống rỗng.
Không phải chưa từng nghĩ tới việc bản thân đoạt giải, nhưng khả năng là cực kì nhỏ nhoi.

Thẩm Trĩ đè tay lên lồng ngực, trao cái ôm cho người bên cạnh, sau đó vượt qua hàng ghế đi theo người chỉ đường lên sân khấu.
Lời cảm ơn khi đoạt giải là mấy câu cảm ơn rất đỗi thông thường.
Cảm ơn giải thưởng, cảm ơn ban giám khảo.

Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn biên kịch, cảm ơn diễn viên cùng hợp tác.

Cảm ơn thầy cô, gia đình.
Nói xong nhận giải rồi đi xuống, rồi lại được quan tâm thăm hỏi một trận.

Cô trông thấy Trương Giang Nam, vội vàng nói một tiếng với Đinh Nghiêu Thải rồi chạy qua đó.
Trương Giang Nam giang tay, Thẩm Trĩ ôm lấy thầy của mình, cô có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao không phải hai người còn lại ạ….”
“Ba người các con xuất sắc nhất trong số những người được đề cử.


Hai người bọn họ đều có nguyên nhân đặc thù, cho nên ngược lại sẽ xung đột, chọn ai cũng khó.” Trương Giang Nam buông cô ra, sau đó đổi một góc ôm khác, hoàn thành xong quá trình lễ nghĩ, đồng thời nhỏ giọng nói, “Vì để không đắc tội người ta, nên đã trao giải thưởng cho em đó.”
Thẩm Trĩ kìm lòng không đậu giả vờ oán trách: “Đây chẳng phải là kếm thêm kẻ thù cho em sao?”
Không ngờ Trương Giang Nam thẳng thừng: “Em còn thiếu thù hằn à?”
Chỉ cần nổi tiếng sẽ chặn con đường của người khác.
Thù hận được sinh ra trong quá trình cạnh tranh như vậy.
Cô đã quen từ lâu rồi.
Chỉ có quen với hận thù, nhìn nhận đối tượng cạnh tranh một cách chính xác mới có thể kiên trì đi tiếp.
Trương Giang Nam nói: “Mau báo tin vui cho người nhà đi.”
Khi nghe thấy câu này, Thẩm Trĩ không hề có chút gì khác thường.

Chẳng có người thân nào sẽ quan tâm.

Liên quan tới điểm này, cô đã quen từ lâu rồi.
Sau đó còn phải ứng phó với một loạt phỏng vấn.
Lần này cầm được giải thưởng nói gì đi nữa cũng là giẫm lên đầu hai đồng nghiệp có cùng tư cách.

Thẩm Trĩ không định quá phô trương.
Cô mỉm cười, giơ tay cẩn thận đỡ lấy lễ phục, lịch sự trả lời từng câu hỏi của cánh phóng viên, men theo chỉ dẫn của nhân viên công tác đi sang bên cạnh.

Cô thầm đọc lại danh sách những người cần phải cảm ơn một lượt, rồi lại nghiêm túc nhớ lại xem hồi đó bản thân mình diễn vai gì.

Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Có lẽ chẳng có người để tâm cô sống có tốt hay không.
Nhưng bản thân cô để tâm.
Trước khi bị một guồng công việc nữa cuốn đi mất, Thẩm Trĩ quay đầu tìm người đại diện.
Nhưng lại ngạc nhiên khi thấy Đinh Nghiêu Thải ở ngay sau lưng, đang đưa điện thoại được kết nối sẵn lên bên tai cô.

Sau khi nhận được giải thưởng, trong cuộc phòng vấn dồn dập của cánh truyền thông, Thẩm Trĩ nhận được cuộc điện thoại đến từ người chồng hợp đồng đang ở lệch múi giờ.
Thẩm Hà nói: “Chúc mừng cô Thẩm lại đạt được danh hiệu ảnh hậu lần nữa.”
Thẩm Trĩ nói: “Hâm mộ hay không, mau khen tôi đi.”
“Tôi hâm mộ quá đi mất.” Âm cuối của Thẩm Hà nâng cao lên, khiến người ta tưởng tượng tới vẻ mặt tùy tiện.

Anh nói, “Em diễn rất tốt.

Nói câu thật lòng, giải thưởng nửa cuối năm ngoái không trao cho em đúng là làm bừa.

Lúc đó tôi rất muốn đập TIvi đấy.”
Cô nói: “Lúc đó anh cũng xem à?”
Anh lại chậm rãi, vô thức che giấu điều gì đó: “….Rảnh không vó việc gì thì xem.

Tóm lại, chúc mừng biểu hiện xuất sắc của em lần này.”
Trong khoảnh khắc, cô chân thật cảm thấy tâm trạng xông thẳng vào trong lòng, có chút vui vẻ, có chút an ủi.

Hôm nay Thẩm Trĩ cảm ơn rất nhiều người, cô cho rằng ban tặng cho anh một câu cũng không phải không được.

Thế nhưng đó là trước khi cô nghe thấy câu tiếp theo của Thẩm Hà.
Thẩm Hà nói không cần nghi ngờ: “Không hổ là bà xã của tôi!”.

Bình Luận (0)
Comment