"Khụ khụ."
Giang Hàn và Khương Tri Ngư ôm nhau, xung quanh có vẻ hơi yên tĩnh.
Dương Huyễn rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
Nhìn bộ dáng Giang Hàn và Khương Tri Ngư như vậy, chỉ có thể lên tiếng cắt ngang hai người.
"Có chuyện gì, chờ trở về rồi nói sau."
"Trải qua một trận thú triều như vậy, tất cả mọi người về thành thị tu dưỡng vài ngày đi."
Lời này của Dương Huyễn là nói với các lão sư của Thủy Mộc.
Ba vị lão sư đặc cấp kia nghe vậy gật đầu.
Đúng là phải về một chuyến rồi.
Trong thú triều đã chết mấy học sinh đặc chiêu, đây không phải là chuyện nhỏ, cần phải trở về tiến hành công tác trấn an người nhà.
Hơn nữa điểm mấu chốt hơn là ở chỗ.
Trong lúc chiến đấu với đám dị thú đỉnh cấp kia, bọn họ phát hiện rất nhiều tin tức, cần phải trở về báo cáo với cao tầng trường học.
Ví dụ như dị thú đã bắt đầu giải quyết tiềm lực của nhân loại một cách có mục tiêu.
Lại ví dụ như có Tuyệt Thế Vương Tọa bị nhốt ở trong biển sâu.
Huống chi, còn có Giang Hàn, người đầu tiên thức tỉnh ba hạng thiên phú trong lịch sử nhân loại.
Tất cả những chuyện này đã vượt qua giới hạn cao nhất mà họ có thể đưa ra quyết định, nhất định phải báo cáo với cấp trên của trường học, còn cấp cao của trường có báo lên hay không thì không phải chuyện của họ.
"Về trước tu chỉnh đi, các lão sư mang tất cả học sinh về thành thị, tu chỉnh một tuần, một tuần sau có tiếp tục đặc huấn hay không, sẽ thông báo khác."
Một vị lão sư đặc cấp đứng ra chủ động hạ nhiệm vụ với tất cả mọi người.
Dứt lời hướng Dương Huyễn cùng toàn bộ tiểu đội huyễn diện cúi đầu thật sâu.
"Chuyện lần này, đa tạ Dương tướng quân trước tiên dẫn đội tới trợ giúp, nếu không tất cả chúng ta đều phải táng thân ở đây."
Dương Huyễn cũng không cự tuyệt lòng biết ơn của đối phương, bởi vì quả thực đã cứu tất cả mọi người một mạng.
"Mặt khác, về chuyện thiên phú của Giang Hàn, chúng ta cần báo cáo cho hiệu trưởng, chuyện này, kính xin Dương tướng quân có thể hiểu."
Dương Huyễn gật gật đầu: "Không sao, dù sao các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết."
"Tư liệu của Giang Hàn ta đã ẩn giấu, nhưng hiệu trưởng Hứa có thể nhìn thấy."
Vị lão sư cấp đặc biệt kia nghe vậy ừ một tiếng, ánh mắt chuyển hướng về phía Giang Hàn và Khương Tri Ngư.
Hai người ở lúc Dương Huyễn lên tiếng, cũng đã tách ra.
Lúc này sắc mặt Giang Hàn vẫn như thường, ngược lại là Khương Tri Ngư, trên mặt vẫn ửng đỏ như cũ.
"Nếu không Dương tướng quân cũng dẫn đội trở về tu chỉnh một đoạn thời gian đi, ta luôn cảm giác, đám dị thú kia sẽ không cứ như vậy từ bỏ ý đồ."
Vị lão sư đặc cấp này lo lắng không phải không có lý.
Thực lực của dị thú trong biển sâu hơn xa dị thú trên lục địa.
Đối phương có thể nhằm vào đám học sinh thiên phú cấp S này, chưa chắc sẽ không nhằm vào những học sinh thông qua thi đại học tiến vào Thủy Mộc.
Chỉ là Dương Huyễn lắc đầu.
"Yên tâm đi, bọn chúng sẽ không tới nữa đâu."
"Đối với một đám học sinh thiên phú cấp A, lợi ích quá nhỏ, chỉ cần tổn thất một con Thú Vương, chúng nó sẽ thua lỗ."
"Về phần Giang Hàn..."
Dương Huyễn nói xong, cũng nhìn về phía Giang Hàn.
"Quyền lựa chọn giao cho ngươi, là trở về trong thành thị, hay là tiếp tục đặc huấn?"
Giang Hàn nghiêng đầu nhìn Khương Tri Ngư một chút, sau đó lên tiếng: "Trở về cũng không có việc gì làm, không bằng lưu lại tiếp tục đặc huấn."
Đặc huấn?
Khương Tri Ngư nhìn về phía Giang Hàn, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc.
Giang Hàn tham gia cái đặc huấn gì?
Thực lực của hắn có thể tham gia đặc huấn gì?
Thời gian hai tháng, trên người Giang Hàn giống như phát sinh rất nhiều chuyện.
Mặc dù Khương Tri Ngư không nói gì, nhưng trong lòng nghi hoặc không ít, chỉ là bây giờ không thích hợp nói những thứ này.
"Vậy cứ như vậy đi, thu thập một chút, trở về rồi nói."
Mùi máu tươi ở nơi này thực sự quá nồng.
Thi thể dị thú khắp nơi, không đến mấy ngày sẽ hư thối biến thành mùi thối.
Giang Hàn nghe vậy ngược lại không nói gì.
Còn về phần nguyên liệu thi thể của mấy con dị thú cấp bá chủ kia, cũng giao cho các thầy cô Thủy Mộc giải phẫu mang đi.
Vấn đề duy nhất là Khương Tri Ngư không muốn rời đi.
Thật vất vả mới được đoàn tụ với Giang Hàn, hơn nữa hai tháng này Giang Hàn xảy ra chuyện gì nàng một mực không biết, giờ phút này chỉ muốn ở bên cạnh Giang Hàn.
Dư lão sư muốn đưa Khương Tri Ngư trở về kiểm tra trị số cơ thể một chút, lại kiểm tra toàn thân, xem thiên phú có hoàn toàn thức tỉnh hay không.
Cũng bị Khương Tri Ngư từ chối.
"Ai nha, Dư lão sư ngài yên tâm đi, thân thể của chính ta ta còn có thể không biết sao?"
"Không cần kiểm tra."
Đối mặt với lời nói của Khương Tri Ngư, Dư lão sư cũng không tiện nói thêm gì nữa, liền để Khương Tri Ngư làm chủ.
Một đợt thú triều đến nhanh, đi cũng nhanh.
Khác nhau ở chỗ, lúc tới Giang Hàn bọn họ là sáu người, lúc đi là tám người.
Vị nhân loại sứ Ảnh Tử đến sau kia, cũng muốn đi theo đoàn người Giang Hàn trở về.
Lúc trở về cũng không cần phải đi đường như vậy.
Giang Hàn một tay ôm lấy hông Khương Tri Ngư, mang theo nàng đạp không mà đi.
Khương Tri Ngư im lặng.
Nàng biết Giang Hàn có thể đạp không mà đi, ý vị như thế nào.
Thực lực của Giang Hàn vì sao có thể tăng lên nhanh như vậy?
Hơn hai tháng trước, Giang Hàn mới giống như nàng, vừa mới thức tỉnh thiên phú.
Nhưng hai tháng sau, Giang Hàn đã hoàn thành thành tựu mà chín mươi chín phần trăm võ giả cả đời cũng không thể đạt thành, trở thành trụ cột vững vàng để nhân loại đối kháng dị thú.
Nhưng vô luận trong lòng Khương Tri Ngư kinh ngạc, nghi hoặc như thế nào, nàng cũng không có mở miệng hỏi Giang Hàn nửa câu, nàng tin tưởng Giang Hàn sẽ giải thích tất cả mọi chuyện với nàng.
Ngược lại là Ảnh Tử kia, dọc theo đường đi một mực quấn quít lấy Giang Hàn hỏi đông hỏi tây, dường như là muốn kéo quan hệ cùng hắn, cuối cùng thậm chí còn hỏi Giang Hàn có muốn gia nhập tiểu đội của hắn hay không.
Giang Hàn nhìn thoáng qua Dương Huyễn, Dương Huyễn lại tựa như cái gì cũng không nghe thấy, chỉ là tự mình bay về phía trước.
Trước mặt Dương Huyễn nói những lời này thật sự tốt sao?
Nếu đổi lại là người khác, được một vị nhân loại sứ tự mình mời chào vào đội, đã sớm mừng rỡ như điên đáp ứng.
Nhưng Giang Hàn thật sự không cần.
Dương Huyễn cũng là nhân loại sứ.
Không khí trong đội của tiểu đội Huyễn Diện khiến Giang Hàn cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa bất kể là Dương Huyễn hay là đám người Lý Trọng Dương, đều đối xử với hắn rất tốt, không cần thiết phải đi thay đổi đội ngũ.
Thấy Giang Hàn cự tuyệt, Ảnh Tử cũng không có biểu lộ mất mát gì, chỉ cho Giang Hàn một tấm danh thiếp.
Tấm danh thiếp toàn thân đen nhánh, phía trên có khắc một đồ án con dơi.
"Giới thiệu lại một chút, ta tên là Tào Quang Huy, các đồng đội cũ trước kia đều gọi ta là Ảnh Tử."
"Đội trưởng tiểu đội Ám Ảnh."
"Về phần danh thiếp này, mang theo bên người, đừng ném."
"Nếu gặp phải nguy hiểm gì, thì bẻ gãy danh thiếp này."
Tào Quang Huy?
Giang Hàn lần đầu tiên biết tên của vị Võ Hầu này, chỉ là danh thiếp này khiến Giang Hàn có chút không rõ tình huống.
Bẻ dãy danh thiếp, sau đó thì sao?
Giang Hàn không hỏi, Dương Huyễn liền mở miệng: "Cầm đi, thiên phú của hắn là cái bóng."
"Về phần danh thiếp này, sau khi ngươi bẻ gãy, hắn có thể mượn nhờ bóng của ngươi thi triển lực lượng thiên phú cự ly siêu xa."
"Triệu hồi ra một phân thân Ảnh Tử."
Hả?
Giang Hàn nghe được lời này của Dương Huyễn, không khỏi kinh ngạc.
Hắn biết nhân loại sứ có đủ loại điểm kỳ lạ, nhưng mà triệu hoán phân thân cự ly xa như Dương Huyễn nói, Giang Hàn thật đúng là không nghĩ tới.
Không từ chối, chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi đưa tấm danh thiếp này cho Khương Tri Ngư.
Hả?
Ba người đều bối rối.