Dương Huyễn cảnh báo trên bản chất chỉ là một câu, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ.
Để Giang Hàn gặp phải tình huống dị thường liền trực tiếp rời đi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở giai đoạn hiện tại, bằng vào thực lực của Giang Hàn, chỉ cần đừng nhảy vào chỗ sâu trong hải dương, cơ bản sẽ không có dị thú nào có thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với hắn.
Cho dù là dị thú cấp bá chủ cao cấp, Giang Hàn dựa vào nhiều ưu thế thiên phú, cũng có thể quần nhau với nó, ít nhất bảo mệnh không có vấn đề gì.
Dương Huyễn chỉ là quan tâm thì loạn mà thôi.
Trước khi đi còn muốn giao Diệu Ảnh Long Lân Khải cho Giang Hàn, lại bị hắn cự tuyệt.
Hiện tại bộ vũ khí phòng ngự trên người hắn này, là dựa theo tiêu chuẩn Chiến Thần đi chế tạo, hơn nữa cho dù là ở trong cấp bậc Chiến Thần, đều là đồ tốt, cũng đủ Giang Hàn dùng đến Chiến Thần.
Mang theo Diệu Ảnh Long Lân Khải, không có ý nghĩa thực tế gì.
Sau khi được Dương Huyễn cho phép, Giang Hàn tìm được Tiểu Bạch.
Lần này đi ngang qua hoang nguyên, không thích hợp mang theo người khác, cũng không có cách nào mang theo người khác.
Không nói trước Giang Hàn có thể phân ra tâm tư chiếu cố những người khác hay không, loại chuyện nguy hiểm này, đối với những người khác không có nửa điểm ích lợi.
Cho nên ba tuần tiếp theo, Giang Hàn chỉ định mang theo Tiểu Bạch.
Trước đó bởi vì đủ loại nguyên nhân, sau khi thu Tiểu Bạch, vẫn không quản qua.
Vốn dĩ lấy thực lực của Tiểu Bạch, xâm nhập hoang nguyên vẫn có nguy hiểm không nhỏ.
Nhưng Giang Hàn vẫn định mang theo nó, chủ yếu là bởi vì chiến lực của Tiểu Bạch sắp đạt tới cấp Lĩnh Chủ, đến lúc đó, Tiểu Bạch có thể khống chế dị thú cấp thấp!
Ừm... Đến lúc đó Tiểu Bạch có thể giúp Giang Hàn tập hợp dị thú cấp thú tướng lại với nhau.
Đã lâu không gặp, hình thể Tiểu Bạch dường như lại lớn thêm vài phần.
Chỉ là chưa đột phá đến cấp Lĩnh Chủ, uy thế vẫn chưa đủ.
Sau khi nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính của Tiểu Bạch, trong lòng Giang Hàn hiểu rõ.
Chiến lực chín ngàn năm trăm, cố gắng một phen nữa, liền có thể lên ngưỡng cửa cấp Lĩnh Chủ.
Đã lâu không gặp Giang Hàn, Tiểu Bạch trong mắt mang theo vẻ mừng rỡ, cúi đầu cọ vào thân thể Giang Hàn.
Giang Hàn cười giơ tay xoa xoa đầu hổ to lớn.
Từ trong không gian hệ thống lấy ra một khối kim loại nặng mấy chục cân, cho Tiểu Bạch ăn.
Trước đó nhóm kim loại mua sắm kia đã ăn gần hết, cho nên trước khi tới đây, Giang Hàn lại mua sắm một nhóm.
Sau khi phóng người lên lưng Tiểu Bạch, Giang Hàn vỗ vỗ sau lưng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ngầm hiểu, thân thể to lớn tựa như mũi tên rời cung, lao nhanh về phía Giang Hàn chỉ.
Phạm vi toàn bộ vùng đất ẩm ướt không nhỏ, nhưng cũng may tốc độ của Tiểu Bạch không chậm, mang theo Giang Hàn cũng có thể bộc phát ra tốc độ không kém.
Mấu chốt nhất là, Tiểu Bạch thân là lão hổ, sức chịu đựng của bản thân vượt xa dị thú bình thường có thể so sánh.
Hai giờ sau, một người một hổ đã đến thành thị thứ nhất.
Giang Hàn không cố ý đi chọn lựa thành thị.
Thuần túy chính là vẽ một đường, tận khả năng bao quát vào mấy thành thị.
"Thành phố số 2689, trước tai biến là một thành phố Địa cấp, nhân khẩu thường trú là một trăm bốn mươi vạn."
Ngồi trên lưng Tiểu Bạch, Giang Hàn nhìn tin tức trên vòng tay đưa ra.
Bên trong có một phần bản đồ thành thị cực kỳ rõ ràng.
Đây cũng là một trong những quyền hạn của Vũ Hầu.
Có thể tùy ý điều lấy bản đồ địa hình bất kỳ một thành thị nào trong hoang nguyên, không chỉ là trên mặt đất, còn có dưới mặt đất.
Giang Hàn nhìn lướt qua một lượt, liền ghi nhớ mấy con đường chính trong thành phố và vị trí khu vực phồn hoa.
Nhiều lần "Thanh lý thành thị" khiến Giang Hàn tìm tòi ra một kinh nghiệm.
Mặc dù thành thị rất lớn, nhưng trên thực tế dị thú chủ yếu vẫn phân bố ở bốn phía đường chính.
Nhất là một số dị thú đẳng cấp cao.
Dị thú cấp Lĩnh Chủ có thể chỉ huy dị thú, sinh ra năng lực tư duy nhất định, đương nhiên là phải chọn hoàn cảnh sinh tồn thoải mái.
Đường chính rộng lớn, đủ để cho thân thể cao lớn của bọn nó tùy ý chạy trốn, săn giết thức ăn.
"Tiểu Bạch, đi."
Giang Hàn hơi nằm xuống, nửa nằm trên người Tiểu Bạch, vỗ vỗ sau lưng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch liền hiểu ý tứ của Giang Hàn, lần nữa chạy như điên.
Tiến vào trong thành thị, kiến trúc chung quanh dần dần bắt đầu trở nên rậm rạp.
Giang Hàn cũng từ trên lưng Tiểu Bạch đi xuống, trong tay cầm Trảm Long, áo giáp đã lan tràn khắp toàn thân, chậm rãi đi theo phía sau Tiểu Bạch.
Nơi này gặp được, cơ bản đều là thú binh bình thường, thậm chí dị thú không nhập phẩm.
Đối với Giang Hàn hiện nay mà nói, dị thú dưới Thú Tướng đã không có hiệu quả gì.
Có thể là bởi vì chiến lực của hắn quá cao, hoặc là nói đẳng cấp quá cao.
Bây giờ quay đầu lại giết những dị thú thú binh, không nhập phẩm cấp kia, thu hoạch được không bao nhiêu kinh nghiệm, mặc dù có, cũng chỉ là ít đến đáng thương, hoặc là hai con số chính là cực hạn.
Còn không có cách nào tính là tiến độ nhiệm vụ Tu La.
Dưới loại tình huống này, Giang Hàn lại đi tàn sát những dị thú này, thuần túy chính là cố hết sức không có kết quả tốt.
Chẳng bằng giao cho Tiểu Bạch, để nó đi giết chóc.
Đám dị thú cấp thú binh này, đối với Tiểu Bạch mà nói, vẫn là có không ít kinh nghiệm, hơn nữa còn sẽ không tạo thành uy hiếp mang tính thực chất gì.
Nhìn Tiểu Bạch giương móng vuốt há mồm, liền dễ dàng thu gặt tính mạng dị thú cấp thú binh, Giang Hàn cũng thu hồi ánh mắt.
Tiểu Bạch bên này không cần hắn đi qua chú ý nhiều, Giang Hàn chỉ cần đưa ánh mắt đặt ở trên người dị thú cấp Thú Tướng, cấp Lĩnh Chủ thậm chí cấp Bá Chủ là đủ rồi.
Nơi này không phải võ giả bình thường có thể tới, cho nên số lượng dị thú rất nhiều, trong một tòa nhà cao hai mươi tầng, thường thường sẽ có hơn mười đầu thậm chí mấy chục đầu dị thú cao cấp tồn tại.
Đối với Giang Hàn mà nói, đám dị thú này chính là đối tượng tàn sát tốt nhất.
Trảm Long trong tay giương lên, thân hình Giang Hàn chợt biến mất ở trong mắt đám dị thú cấp thú tướng này, lúc xuất hiện lại Trảm Long trong tay đã bị thu về.
Mà phía sau Giang Hàn, hơn mười con dị thú cấp tướng, con ngươi đã tan rã, cái đầu to lớn lăn xuống trên mặt đất, máu tươi phun trào.
Mùi máu tươi nồng đậm, kích thích dị thú bốn phía xung quanh.
Tiếng thú rống bên tai không dứt.
Giang Hàn lại hơi giơ tay lên, một quả cầu sét đen kịt bị hắn đánh lên bầu trời.
"Oanh!"
Lôi cầu bạo liệt tựa như địa chấn, thanh thế to lớn.
Nhưng tiếng vang này, cho dù cách mười mấy cây số, cũng nghe cực kỳ rõ ràng.
Làm xong những việc này, Giang Hàn mới cầm đao đứng, lẳng lặng chờ đợi.
Những võ giả khác tiến vào hoang nguyên, tiến vào thành thị dị thú cao cấp san sát này, đều là cẩn thận, sợ khiến dị thú bạo động, mà bị dị thú vây quanh.
Nhưng Giang Hàn lại giống như một loại khác, chẳng những không có ý tứ cẩn thận, ngược lại chủ động tuôn ra động tĩnh cực lớn.
Thậm chí lôi cầu vừa mới đánh ra, dưới sự dẫn động của Giang Hàn, không có bao nhiêu lực sát thương, thanh thế lại càng lớn.
Người khác nghĩ như thế nào Giang Hàn không biết, nhưng hắn chính là muốn dẫn tất cả dị thú ra, để chúng nó hướng về phía mình.
Chỉ có như vậy, Giang Hàn mới có thể lấy hiệu suất lớn nhất đi thu hoạch dị thú!
Quả nhiên, sau khi lôi cầu nổ tung, tiếng thú rống vang lên khắp thành thị không ngừng, trong đó còn kèm theo hai tiếng thét dài rung trời.
"Hả? Còn có thể, vậy mà gặp liền hai con dị thú cấp bá chủ."
Khóe miệng Giang Hàn nhếch lên, thân thể bay lên trời, theo tiếng hô của một con dị thú cấp bá chủ trong đó lướt gấp đi!