Lý Trọng Dương rời đi.
Chỉ còn lại thi thể của bầy sói hoang nguyên và thi thể của Ngân Dực Lang Vương bị một kiếm đâm xuyên qua cổ.
Mấy người Giang Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái, đều có chút khó hiểu.
Tình huống gì đây?
Một thi thể Ngân Dực Lang Vương trị giá ít nhất ba trăm vạn liên minh tệ cứ như vậy mà ném xuống?
Cho dù là Võ Hầu, cũng không nên hào phóng như vậy chứ?
Võ Hầu quả thực có thể kiếm tiền hơn bọn người Giang Hàn.
Có thể dễ dàng đánh chết dị thú cấp Lĩnh Chủ, đã chứng minh bất kỳ một Võ Hầu nào, đều là loại người có thân gia xa xỉ.
Nhưng tương tự như vậy, chiến lực càng cao, yêu cầu đối với vũ khí cùng đồ phòng ngự cũng càng cao.
Thậm chí tài nguyên tu luyện cần thiết cũng càng nhiều càng quý, tiêu phí tự nhiên cũng càng nhiều.
Như vừa tấn cấp võ giả, mua một bộ vũ khí thêm phòng cụ, hai vạn liên minh tệ là đủ rồi, mà đến cấp võ sư, một bộ cao nhất đoán chừng có thể mò đến ngưỡng trăm vạn.
Không có cách, thực lực đến trình độ nhất định, chất lượng những trang bị này nhất định phải theo kịp, nếu không căn bản là không có cách dùng, thật giống như thanh đoản đao của Giang Hàn.
Giang Hàn không biết giá trang bị cấp bậc Võ Hầu như thế nào.
Nhưng không cần nghĩ cũng biết, tuyệt đối không phải một con số nhỏ.
"Hổ thúc, bây giờ phải làm sao?"
"Tìm cơ hội trả lại?"
Giang Hàn chưa từng gặp phải tình huống này, càng không biết tình huống này có tính là bình thường hay không.
Hổ thúc nghe được lời này của Giang Hàn, bóp cằm khẽ nhíu mày.
"Việc này khó mà nói, nếu như là cho ta, vậy ta khẳng định trực tiếp nhận lấy."
"Nhưng nếu như là cho ngươi, ta đề nghị ngươi nên cân nhắc cẩn thận."
"Nhận, chẳng khác nào ngươi thiếu đối phương một cái nhân tình."
"Tốc độ phát triển của ngươi thật sự quá nhanh, Đại Võ Sư mười tám tuổi, thành tựu sau này chưa chắc đã ở dưới vị võ hầu kia."
"Hơn nữa đối phương nói rất rõ ràng, đây là đầu tư."
"Cho nên chuyện này chỉ có thể ngươi làm quyết định."
"Nhận, chẳng khác nào là tiếp nhận đối phương đầu tư, thiếu đối phương một cái nhân tình."
"Mà nếu như không thu, tốt nhất tìm cơ hội mau chóng trả lại."
Hổ thúc nói rất rõ ràng với Giang Hàn, nhưng cũng chính bởi vì nói rõ ràng như vậy, Giang Hàn mới có thể càng thêm do dự.
Hắn không thích thiếu nhân tình của người khác, mặc dù ở trong mắt rất nhiều võ giả, có thể thiếu Vũ Hầu một cái nhân tình, là chuyện đáng giá khoác lác.
Suy nghĩ thật lâu, Giang Hàn rốt cục có quyết định.
"Vậy Hổ thúc, con Ngân Dực Lang Vương này, chúng ta chia nhau đi."
Giang Hàn vẫn dự định nhận lấy thi thể Ngân Dực Lang Vương này, chủ yếu là hắn hiện tại xác thực rất cần tiền.
Đồ phòng ngự trên người là của chú Long, nếu không phải như thế, chú Long trước đó cũng sẽ không bị Ngân Dực Lang Vương một kích đánh ngất xỉu, ngay cả nhẫn dị không gian cũng là chú Long bọn họ hỗ trợ mua, chính chú ấy cũng cần mua một bộ vũ khí phòng ngự, khoản này tiêu phí tuyệt đối sẽ không ít.
Cho dù nhiệm vụ lần này thuận lợi, Giang Hàn cũng không đủ số tiền lớn như vậy để chi trả.
Cho nên con Ngân Dực Lang Vương Giang Hàn này cần phải nhận lấy.
"Chia cho chúng ta?"
Đám người Hổ thúc nghe được lời này của Giang Hàn thì ngẩn ra, sau đó cười lắc đầu.
Đao thúc càng vui mừng vỗ vỗ bả vai Giang Hàn nói: "Ngươi có tấm lòng này là tốt, nhưng sau này đừng như vậy nữa."
"Trong hoang nguyên, tất cả dựa vào thực lực bản thân."
"Cho dù là năm người chúng ta, cũng là như thế."
"Ra bao nhiêu lực, chia bấy nhiêu tiền, như vậy tất cả mọi người không có gì để nói."
"Huống chi, Ngân Dực Lang Vương này là do vị Võ Hầu kia chỉ đích danh cho ngươi, là muốn ngươi gánh nhân tình."
"Ân tình của Vũ Hầu, chúng ta không gánh nổi."
Đao thúc đùa giỡn, sau đó đem tất cả lợi ích đều tặng cho Giang Hàn.
Không chỉ là Đao thúc, Hổ thúc, Triệu thúc cũng như thế.
Nghĩ nghĩ, Giang Hàn cũng không nói gì nữa, tay phải chộp vào trên đùi Ngân Dực Lang Vương, sau một khắc quang mang chợt lóe, thi thể Ngân Dực Lang Vương liền tiến vào trong Dị Không Gian Giới Chỉ của Giang Hàn.
Có thi thể Ngân Dực Lang Vương này, lần sau trở về thành thị, Giang Hàn có thể đổi toàn bộ trang bị trên người mình một lần.
Không nghĩ tới lần đầu tiên tiến vào hoang nguyên, liền có thể có loại thu hoạch này, nói không hưng phấn là giả.
Một lần ngoài ý muốn, nhân họa đắc phúc.
Nếu như nhiệm vụ kế tiếp thuận lợi, cộng thêm trên đường đi săn giết dị thú, Giang Hàn lại có thể thu hoạch khoảng một trăm vạn.
Đây chính là tốc độ kiếm tiền của võ giả sao?
Giang Hàn cảm giác hắn giống như mở quán ăn cả đời cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Quan trọng hơn là, với năng lực kiếm tiền hiện tại của hắn, sau này cha không cần phải uống rượu đế thấp kém nữa.
Một trận chiến đấu, tất cả mọi người đều có chút cảm giác kiệt sức.
Dứt khoát toàn bộ co quắp ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
Có mùi máu tươi nồng đậm như vậy yểm hộ, dị thú bình thường căn bản không dám tới gần, ngược lại để cho bọn người Giang Hàn an ổn ngủ một buổi tối.
Sáng ngày hôm sau, cả đám có chút hư thoát, nay đều sinh long hoạt hổ.
Chú Long vốn đã hôn mê, trải qua một đêm điều dưỡng, giờ phút này cũng đã khôi phục.
Sau khi từ trong miệng đám người Hổ thúc biết được một loạt chuyện tối hôm qua cùng với tin tức chiến lực của Giang Hàn rất có thể đạt tới Đại Võ Sư cấp, Long thúc trầm mặc thật lâu.
Mà sau đó mới vỗ vỗ bả vai Giang Hàn.
"Đừng kiêu ngạo, suy nghĩ kỹ mà làm."
Đây là chú Long khuyên bảo cho Giang Hàn.
Giang Hàn cảm giác có chút kỳ quái, giống như từ khi hắn bại lộ thực lực, bọn người Long thúc khuyên bảo hắn, đều là để hắn cẩn thận.
Nhưng nghĩ lại cũng hiểu.
Có thể ở trong hoang nguyên lâu như vậy, mấy người chú Long chính là dựa vào sự cẩn thận.
Hơn nữa thiên tài sở dĩ là thiên tài, cũng là bởi vì còn không có trưởng thành, nếu là nửa đường chết yểu, vậy cũng không coi là thiên tài.
Giang Hàn bản tính không phải loại người thích náo động, cho nên nghe được Long thúc bọn họ khuyên bảo cũng là gật đầu đáp ứng.
"Đúng rồi Tiểu Hàn."
"Chờ sau khi trở về, ngươi liền đi lấy chứng minh Đại Võ Sư xuống đi."
"Đến lúc đó, ngươi liền có tư cách thành lập tiểu đội võ giả của mình."
"Như vậy lợi nhuận cũng nhiều hơn một chút."
Một nhóm năm người đi hơn mười dặm đường, tìm một hồ nước nhỏ, chung quanh có không ít dị thú uống nước ở bên hồ, nhưng thực lực đều không được tốt lắm, nhiều lắm cũng chỉ là thực lực cấp thú binh, đối với mấy người Giang Hàn không có uy hiếp gì.
Ngay cả đồ phòng ngự trên người cũng lười cởi, mấy người nhảy vào trong nước.
Máu trên người đã bị gió thổi khô, sau khi bị nước hồ ngâm, nhuộm đỏ một mảng chung quanh.
Nước hồ mát mẻ khiến cho đám người Giang Hàn có cảm giác cả người đều thả lỏng rất nhiều.
Nhất là dưới tình huống bị mùi máu tươi dây dưa cả đêm.
"Thoải mái."
Thở dài một hơi, Giang Hàn kìm lòng không được mà lên tiếng cảm thán.
"Mệt mỏi chưa?"
Long thúc trôi nổi trên mặt hồ, cũng là trạng thái giang hai tay cực kỳ hưởng thụ.
Nghe được Giang Hàn cảm thán, không khỏi cười nói: "Lựa chọn con đường võ giả này, về sau loại cuộc sống khổ cực này còn dài lắm."
"Hơn nữa không bao lâu nữa ngươi cũng phải làm đội trưởng, đến lúc đó nên cân nhắc càng nhiều."
"Long thúc, ta có cần phải tự mình tổ chức một tiểu đội võ giả không?" Giang Hàn có chút không hiểu rõ vấn đề này: "Như bây giờ không phải rất tốt sao?"
"Thời gian ngươi tới hoang nguyên còn quá ngắn, không biết là rất bình thường."
Chú Long chậm rãi nói: "Thực lực của ngươi trưởng thành quá nhanh, hơn nữa hạn mức tối đa rất cao."
"Dưới tình huống như vậy, tiểu đội võ giả bình thường ngươi căn bản không ở được bao lâu, sẽ đạt tới thực lực cao nhất của tiểu đội này."
"Đây thật ra là một vấn đề tăng lên lợi ích lớn nhất."