Luận thực lực, lúc trước Giang Hàn được Hứa Nhiên tăng phúc có thể ngạnh kháng Thú Vương, dưới tình huống cùng thuộc tính, ngay cả Vương Kim Hổ cũng không phải đối thủ của Giang Hàn.
Hiện tại Giang Hàn rời đi hồi lâu, thực lực tới trình độ nào, tất cả mọi người không biết.
Chẳng qua trước khi Giang Hàn rời đi cùng Dương Huyễn đánh một trận, bọn hắn đều biết.
Dương Huyễn có thể để cho Giang Hàn rời đi, liền chứng minh thực lực của Giang Hàn, là được Dương Huyễn tán thành.
Dương Huyễn nghe vậy, gật đầu: "Thực lực của Tiểu Hàn là đủ."
Luận về mức độ quan trọng, lúc này chiến lực của Giang Hàn đã đạt tới cấp Võ Hầu, là Võ Hầu trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Thiên triều. Chỉ một điểm này cũng đủ để cho Thủy Mộc thận trọng đối đãi.
Bởi vì Giang Hàn rất có thể trở thành Vương Tọa tuyệt thế mới!
Khả năng còn lớn hơn Dương Huyễn!
Càng đừng nói, lần trước khi Tứ Dực Hắc Long Vương xâm nhập lục địa, Giang Hàn còn một thân một mình ngạnh kháng Lôi Lân Long, cứu nhiều Thủy Mộc lão sư và học sinh như vậy.
Phần nhân tình này, bọn họ nhất định phải lĩnh.
Về phần bối cảnh, ngay cả ba người Hứa Nhiên cũng không khỏi hâm mộ.
Cha mẹ là Vương Tọa tuyệt thế, dượng là Sứ giả nhân loại, còn có dì nhỏ quản lý toàn bộ thị trường dị tài.
Nói về bối cảnh, thật đúng là không ai ép được Giang Hàn.
Cộng thêm tuổi tác của Giang Hàn, cùng với học sinh cùng là một khóa Thủy Mộc, Giang Hàn ở phương diện đánh bại nhuệ khí của đám Thủy Mộc kia, có ưu thế được trời ưu ái!
Chủ yếu nhất là, nếu như để cho bọn họ đi đánh đám học sinh kia, đến lúc đó Giang Hàn là thành viên tiểu đội, hay là học sinh?
Nếu như Giang Hàn tính là học sinh, bọn họ thật đúng là đánh không lại Giang Hàn, cho dù những học sinh khác không tham chiến, một mình Giang Hàn là đủ rồi.
Điểm này Vương Kim Hổ hiểu rất rõ.
Nghĩ trái nghĩ phải, Dương Huyễn rốt cục có quyết định, sau đó bấm số điện thoại của Giang Hàn...
Giang Hàn cũng không biết, đám đồng đội của mình đã "Bán" hắn.
Sau khi đến Lan thị, hắn bắt một chiếc taxi, rồi đi thẳng đến trụ sở thị trường dị tài.
Trên đường đi, gõ cửa phòng họp cao tầng mà Dương Huyễn nói.
"Vào đi."
Giọng Dương Huyễn truyền đến.
Giang Hàn đẩy cửa đi vào, mới phát hiện bên trong không chỉ có Dương Huyễn.
Hiện tại hắn đến rồi, ngoại trừ Lý Trọng Dương tiến vào thông đạo dị không gian còn chưa trở về ra, tất cả mọi người của tiểu đội Huyễn Diện giờ phút này đều ở trong phòng họp này.
"Sao lại ở đây?"
Giang Hàn không khỏi kinh ngạc lên tiếng, ở trong hoang nguyên chờ đợi hai tháng, thật vất vả mới trở về, bọn họ hiện tại không phải nên bồi người nhà sao?
Mà nhìn thấy Giang Hàn tiến đến, trên mặt ba người ngoại trừ Dương Huyễn ra cũng không khỏi treo lên ý cười.
"Tiểu Hàn, mau tới, ngồi."
Vương Kim Hổ chủ động nhường cho Giang Hàn một vị trí.
"Nước trà vừa vặn, không nóng."
Hứa Nhiên đứng dậy rót cho Giang Hàn một chén trà, sau đó đẩy tới trước mặt Giang Hàn.
Có gì đó quái lạ.
Giang Hàn cũng không cảm thấy, mình có mặt mũi lớn như vậy có thể để cho hai người bọn họ như vậy.
"Có việc cứ việc nói thẳng đi, không cần thiết, thật sự không cần thiết."
Giang Hàn có chút bất đắc dĩ, bọn họ càng khách khí như vậy, càng nói rõ sự tình không nhỏ.
"Đúng là có chuyện này."
"Ngươi xem cái này."
Dương Huyễn ngồi ở vị trí đầu tiên thật sự nhìn không nổi nữa, đưa đồ vật trong tay cho Giang Hàn.
"Hả?"
Giang Hàn nhận lấy, nhìn lướt qua.
"Đại tá Thủy Mộc mời tiểu đội Huyễn Diện tiến hành giáo dục cho tất cả tân sinh Thủy Mộc vào trường."
Tiêu đề này cũng đủ thẳng thắn.
Lại nhìn thêm hai hàng, Giang Hàn liền biết vì sao Dương Huyễn cố ý gọi điện thoại gọi hắn tới.
Việc này, nói cho cùng chính là ở trên nghi thức khai giảng, giáo huấn tất cả Thủy Mộc tân sinh một phen.
Đó là một chuyện náo động, đồng thời cũng là chuyện đắc tội với người.
Nếu thật sự giáo huấn tất cả học sinh một trận, vậy nhóm học sinh này trưởng thành...
Dù là Giang Hàn cũng không khỏi nhíu mày nhìn về phía ba người Vương Kim Hổ.
Lúc này trên mặt ba người đều có vài phần ngượng ngùng.
"Tiểu Hàn, trước đó ta có giữ một khối ngọc tốt, có thể ngộ nhưng không thể cầu, ta giữ lại cũng vô dụng, lát nữa ngươi đi lấy với ta, điêu khắc vật trang sức đi."
Lý Miểu trên mặt ý cười dịu dàng, bắt đầu lấy lợi mà dụ.
Vương Kim Hổ và Hứa Nhiên cũng không khác nhau là mấy, không có ai mà không lấy ra trân tàng của mình.
Bộ dáng chột dạ này, lại cho Giang Hàn một loại cảm giác quái dị.
Việc này thật sự khó làm như vậy sao?
"Được rồi, các ngươi ra ngoài trước, ta nói chuyện với Tiểu Hàn."
Dương Huyễn nhìn một màn này, cũng không khỏi đỡ trán.
Ba người nghe vậy, cũng không nói thêm gì, đứng dậy đi ra ngoài trước.
"Văn kiện ngươi đã xem qua, chuyện này đến tột cùng là thuộc tính gì, trong lòng ngươi hẳn là cũng có đại khái."
"Thật ra chuyện này cũng không phiền phức như trong tưởng tượng."
"Chính là đi lên đánh một trận, áp chế nhuệ khí đám Thủy Mộc tân sinh kia, chuyện còn lại ta sẽ giải quyết."
"Vốn dĩ ta muốn, là từ trong ba người bọn họ chọn ra một người."
"Nhưng sau đó ta đã thay đổi chủ ý."
"Võ giáo cả nước đều sẽ làm như vậy, chỉ là vấn đề cường độ lớn nhỏ mà thôi."
"Mà Thủy Mộc là trường võ tốt nhất thiên triều, học sinh bên trong, chỉ cần có thể thuận lợi tốt nghiệp, tương lai đều sẽ trở thành chủ lực quốc gia chống cự dị thú."
"Nhưng cụ thể sẽ trưởng thành đến bước nào, ai cũng khó mà nói."
"Loại thời điểm này, tốt nhất là có thể có một người đứng ra."
"Tấm gương cũng tốt, kích thích cũng được."
"Mang bầu không khí tu luyện kéo lên, dù sao cũng tốt hơn ung dung chậm rãi học xong bốn năm này."
Dương Huyễn nói tới đây dừng lại, Giang Hàn tiếp nhận lời nói này.
"Cho nên dượng muốn để ta đi làm náo động?"
Giang Hàn nói chuyện đồng thời cũng suy nghĩ lợi và hại trong đó.
Chuyện này đối với hắn mà nói không có lợi, về phần tệ, cũng không tệ đến nơi nào.
Thứ mà đám người Vương Kim Hổ lo lắng, đối với hắn mà nói cơ bản không có ảnh hưởng gì.
Về phần sau này, Giang Hàn cũng không cảm thấy những người này có thể đuổi kịp mình.
Cho nên vô luận đáp ứng hay không, đối với Giang Hàn mà nói, đều không có ảnh hưởng gì.
"Không phải làm náo động."
Dương Huyễn lắc đầu.
"Bọn Lý Miểu đang suy nghĩ chuyện này sẽ ảnh hưởng gì đến mình."
"Nhưng đến vị trí này của ta, nên cân nhắc, là như thế nào mới có thể điều động tính tích cực của tất cả học sinh, cho dù trong nhóm học sinh này, có thể có thêm một hai nhân loại sứ, đều đáng giá."
"Nhân loại và dị thú trải qua mười tám năm hòa bình, mà bây giờ, dị thú biển sâu đang mưu đồ ngóc đầu trở lại."
"Chuyện này ngươi hẳn là biết."
"Thời gian phi thường, làm chuyện phi thường."
"Ta thà rằng để những học sinh kia hiện tại bởi vì ngươi mà cố gắng tu luyện, cũng không muốn nếu thật sự có một ngày như vậy, bọn họ bởi vì thực lực không đủ bị dị thú tàn sát."
"Thật sự nếu bộc phát nguy cơ thú triều của toàn bộ thiên triều, sẽ không có khái niệm học sinh, bình dân."
"Tất cả mọi người đều là chiến sĩ."
Dương Huyễn đã trải qua trận thú triều kia, cũng chính bởi vì như thế, hắn, bao gồm lão sư Thủy Mộc, cao tầng Thiên Triều mới có thể lo lắng về tương lai như thế.
"Nếu như có thể, ta hi vọng ngươi làm một con cá nheo, đi quấy đục toàn bộ Thủy Mộc cho ta!"
Dương Huyễn nhìn Giang Hàn, nói như chém đinh chặt sắt.
Giang Hàn trầm mặc không nói, thật lâu sau, mới gật đầu nhẹ.
"Vậy chuyện này, ta nhận."