Chương 607
Chương 607
Con người cả đời này, tóm lại sẽ có rất nhiều chuyện đáng giá ghi nhớ cả đời.
Bất kể là những chuyện này là vì cảm động, hay là bi thương.
Mà trong biệt thự của Giang Hàn, hôm nay liền nghênh đón một lần đại sự đáng giá ghi nhớ của tất cả mọi người.
Giang Hàn một thân hồng trang, vẫn là lần đầu tiên trong đời khẩn trương như thế.
Khẩn trương đến mức, giờ phút này đầu óc của hắn trống rỗng, thậm chí ngay cả âm thanh nói chuyện của người xung quanh cũng không nghe được, khi thì thất thần.
Nhưng nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất.
"Lão Giang, ta đột nhiên có chút hối hận làm sao bây giờ?"
Nhìn bộ dạng nhếch miệng cười ngây ngô của Giang Hàn, cha Khương không khỏi bất đắc dĩ nhìn về phía Giang Thành bên cạnh.
"Thông gia, việc này không thể nói ngay bây giờ được."
Trên mặt Giang Thành cũng lộ ra vài phần ý cười, ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng không để lời nói của Khương Hồng Phi ở trong lòng.
Dù sao cải trắng bị nhi tử lừa gạt, trong lòng Khương Hồng Phi có chút bất mãn cũng rất bình thường.
Huống chi, cho dù Khương Hồng Phi không muốn, cũng phải qua cửa ải của Tô lão thái thái cùng với thông gia mẫu thân.
Đều nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.
Khương mẫu rất hài lòng với tư thái hiện tại của Giang Hàn.
Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được, Giang Hàn đối với chuyện cưới Khương Tri Ngư này, là vui vẻ từ tận đáy lòng.
Mà ở trong mắt Khương mẫu, Giang Hàn vô luận là bề ngoài, thực lực, thiên tư, thậm chí là tình huống trong nhà, đều là loại cao cấp nhất toàn bộ Lam Tinh, không có cái thứ hai.
Loại nam sinh này có thể trở thành con rể của mình, còn có cái gì không hài lòng?
"Tiểu tử ngốc, đừng cười."
Khương mẫu giúp Giang Hàn sửa sang lại cổ áo cưới một chút, sau đó quay đầu nói với Đường Hinh bên cạnh: "Thông gia mẫu, Tiểu Hàn thật sự là giống ngươi, sinh đẹp trai như vậy, thiên phú lại tốt, nếu như ta cũng có một đứa con trai như vậy thì tốt biết bao."
Đường Hinh cũng nở nụ cười, trên tay cầm một bông hoa đỏ lớn, cài lên ngực Giang Hàn nói: "Hâm mộ cái gì, Tiểu Hàn sau này cũng là con của ngươi."
"Nói đến, ta còn hâm mộ ngươi có con gái Tri Ngư thân thiết như vậy."
Có thể thấy, hai người làm mẹ đều rất hài lòng với kết quả của Giang Hàn và Khương Tri Ngư.
"Được rồi, hai người các ngươi đừng tâng bốc lẫn nhau."
Tô nãi nãi ngồi trên ghế trên mặt cũng mang theo ý cười, chẳng qua ánh mắt lại rơi vào trên người Giang Hàn.
"Tiểu Hàn, ngươi tới đây, bà nội có mấy lời muốn nói với ngươi."
Tô nãi nãi vẫy vẫy tay với Giang Hàn, Giang Hàn phục hồi tinh thần lại, đi về phía Tô nãi nãi.
Bàn tay già nua khoác lên trên vai Giang Hàn, giọng nói của Tô nãi nãi vang lên.
"Vốn dựa theo cấp bậc hai nhà, hôn lễ này của các ngươi không nên gấp gáp như thế mới đúng, nhưng chuyện xảy ra có nguyên nhân, các ngươi tạm chấp nhận một chút."
Giang Hàn nghe vậy vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì, bà nội, bản thân con và Tri Ngư cũng không thích cảnh tượng quá lớn, như vậy cũng đã rất tốt rồi."
Hôm trước sau khi cầu hôn Khương Tri Ngư, ngày thứ hai liền tìm phụ huynh hai bên nói chuyện này, mà đối với quyết định của hai người, vô luận là Giang gia, hay là Khương Tri Ngư gia, đều biểu thị đồng ý.
Hôn lễ vốn nên chuẩn bị mấy tháng, bị ép rút ngắn đến một ngày.
Nhưng cũng may, tài lực sung túc, quyết định hiệu suất.
Ngoại trừ thân nhân nhà mình ra, cơ bản đều không mời người ngoài, cũng là bởi vì thời gian quá gấp, dứt khoát đặt sân bãi hôn lễ ở trong khu biệt thự võ giả kinh thành.
Cho nên giờ phút này mới xuất hiện tình huống hai nhà tụ tập một chỗ.
Tô nãi nãi nhìn Giang Hàn một thân hồng trang này, nụ cười hiền lành trên mặt liền không có gián đoạn qua.
"Các ngươi có thể có ý nghĩ như vậy rất tốt."
"Dù sao cũng là hai người từng trải, lúc kết hôn dù phồn hoa thịnh vượng thế nào, cuối cùng vẫn phải trở về củi gạo dầu muối."
"Đứa nhỏ Tri Ngư này từ nhỏ đã quen thói kiêu căng, tính tình không tốt lắm, sau khi kết hôn ngươi nhất định phải nhường nàng một chút."
Đối mặt với lời dặn dò của bà Tô, Giang Hàn chỉ nặng nề gật gật đầu.
Tính tình của Khương Tri Ngư Giang Hàn rất rõ ràng, trên thực tế, tính tình của Khương Tri Ngư căn bản không tính là kém, nhiều lắm chỉ là có chút đạm mạc, nhưng cũng chỉ giới hạn ở người ngoài.
Đối với người một nhà, tính tình của Khương Tri Ngư mãi mãi cũng tốt như vậy.
"Thời gian không sai biệt lắm, chuẩn bị xong liền đi đón Tiểu Tri Ngư đi."
Tô nãi nãi cười lại vỗ vỗ bả vai Giang Hàn.
Tiếng pháo nổ náo nhiệt vang lên trong khu biệt thự võ giả kinh thành, hai nhà biệt thự cách nhau bất quá một km, nhưng ở giữa vẫn hấp dẫn tới không ít võ giả cùng với người nhà võ giả chú ý.
Tuy rằng chuyện hai người kết hôn chưa từng tuyên dương khắp nơi, nhưng hôn lễ của Giang Hàn và Khương Tri Ngư vẫn khiến tất cả mọi người chú ý đến.
Nói trắng ra, Thiên triều hiện tại tổng cộng sáu vị Vương Tọa, trận hôn lễ này liền dính đến ba vị Vương Tọa, còn có cái gì so với cái này càng đủ để làm cho người chú ý sao?
Trong tiếng pháo nổ, xen lẫn tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người hai bên đường.
Giang Hàn cưỡi một con ngựa lớn màu trắng khi thì chắp tay đáp lễ, khi thì vẫy tay với người hai bên.
Bọn họ không tổ chức hôn lễ kiểu Tây, mà là kiểu Trung Quốc.
Kiệu tám người khiêng, muốn chính là cưới hỏi đàng hoàng.
Cửa biệt thự Khương gia, Giang Hàn hô to một tiếng: "Tri Ngư, ta đến cưới ngươi về nhà nhé."
Nhưng bên kia cánh cửa sắt đỏ thẫm lại vang lên giọng nói của Giang Bạch Sương: "Ca, cánh cửa này không dễ vào như vậy đâu."
"Chúng ta đã thiết lập rất nhiều cửa ải đấy."
Giang Hàn cười lấy từ trong túi ngực ra một xấp hồng bao, dọc theo khe cửa nhét vào.
Thật muốn cưỡng ép đi vào, Giang Hàn chỉ cần động cái ý niệm trong đầu là được, nhưng kể từ đó, hôn lễ tự nhiên thiếu đi rất nhiều lạc thú.
Bao lì xì được nhét vào khe cửa lập tức bị lấy đi, giọng nói của Giang Bạch Sương lại vang lên: "Ca, chúng ta có mười mấy người, chút tiền lì xì này hình như không đủ."
Trong không gian hệ thống có hơn vạn bao lì xì, nhưng cửa ải này không phải như vậy.
"Thanh Y, Thanh Y."
"Tiền mua kẹo cho ngươi, sắp bị tỷ tỷ các nàng cướp đi rồi."
"Ngươi mở cửa cho ta, ta mua cho ngươi thật nhiều thật nhiều kẹo có được không?"
Giang Hàn vừa dứt lời, chợt nghe thấy Giang Thanh Y ở bên kia cửa kêu lên: "Ca ca, muội mở cửa cho huynh, huynh mua kẹo cho muội."
"Aizz, Thanh Y!"
Hiển nhiên Giang Bạch Sương không ngờ Giang Hàn lại dùng cách này để vào cửa, muốn gọi Giang Thanh Y lại, nhưng rõ ràng là chậm một bước, sau khi rắc một tiếng, cánh cửa sắt lớn đã được mở ra.
Phản ứng của Giang Hàn vượt xa tất cả mọi người, lách mình tiến vào bên trong cửa, lúc này Giang Bạch Sương muốn chặn cửa đã không kịp...
"Nhất bái thiên địa ~ "
"Nhị bái cao đường ~ "
"Phu thê giao bái ~ "
"Đưa vào động phòng ~ "
Một hôn lễ kéo dài ba giờ, lễ nhiều nhưng không phức tạp.
Đến đây, rất nhiều người chúc mừng hai người tân hôn vui vẻ, mà Khương Tri Ngư cũng giống như Giang Hàn, nụ cười trên mặt vẫn chưa từng dừng lại, tay của hai người cũng chưa từng buông ra.
Sau ba giờ cuồng hoan, tân khách tán đi, Khương phụ Khương mẫu mặc dù không muốn rời đi, nhưng cũng vẫn ra cửa.
Khương Tri Ngư bên cạnh nhìn bóng lưng cha mẹ rời đi, lại nghiêng đầu nhìn Giang Hàn, đột nhiên khóe mắt nổi lên nước mắt.
"Giang Hàn, chúng ta rốt cục có thể một mực ở cùng một chỗ."
Nghe được lời này của Khương Tri Ngư, Giang Hàn nghiêng đầu nhìn sang, không khỏi nắm chặt tay nàng.