Chuyện cho tới bây giờ, mặc dù xác định có người quấy rối sau lưng, nhưng bởi vì khắp nơi bị ngăn trở, manh mối ngược lại bị cắt đứt.
Cũng chỉ có thể chờ Long thúc nhờ người hỗ trợ nghe ngóng tin tức.
Giang Hàn lắc đầu, thu lại những suy đoán khó hiểu kia.
Đấu giá hội vẫn còn tiếp tục, ba người Giang Hàn cũng không có ý muốn rời khỏi.
Mặc dù không mua nổi những vật phẩm áp trục động một tí là mấy chục triệu, thậm chí là hơn trăm triệu này, nhưng nhìn chung quy cũng không có vấn đề gì.
Dù sao trở về cũng không có việc gì làm, chẳng bằng tăng thêm kiến thức.
Giờ phút này Giang Hàn đang đứng ở giai đoạn đói khát đối với các loại tri thức.
Mà những thứ này, không thể nào xuất hiện ở trên sách vở.
Đấu giá hội tiếp tục đến hơn mười một giờ mới kết thúc, tổng cộng đấu giá bảy mươi hai kiện vật phẩm đấu giá.
Bất kỳ một món đồ đấu giá nào giá cả cũng sẽ không thấp hơn hai ngàn vạn, giá bình quân càng là tiếp cận ba ngàn năm trăm vạn.
Giang Hàn tính sơ sơ, chỉ trong buổi đấu giá đêm nay đã mang đến cho thị trường dị tài 2 tỷ 500 triệu tiền mặt!
Nhưng trong hai tỷ năm tiền mặt này, có hơn phân nửa phải thanh toán cho người đấu giá lấy ra vật phẩm đấu giá.
Nhưng dù vậy, 2 tỷ 500 triệu, dù chỉ để lại 5%, cũng là ròng rã hơn 120 triệu!
Còn có cái gì kiếm tiền hơn cái này sao?
Một đêm, một buổi đấu giá đã kiếm được hơn một trăm triệu.
Giang Hàn tự nhận là hiệu suất kiếm tiền của mình không thấp, nhưng đi một chuyến đến hoang nguyên, liều sống liều chết vài ngày, còn không kiếm được nhiều bằng một buổi đấu giá.
Chênh lệch giữa hai bên...
Cũng chính bởi vì vậy, trong lòng Giang Hàn càng thêm khát vọng, tăng lên thực lực của mình, sau đó mở công ty.
"Long thúc, Hổ thúc."
Ra khỏi tòa nhà của chợ dị tài, Giang Hàn nhìn Long thúc và Hổ thúc, trầm giọng nói: "Ta đã bổ sung vũ khí và đồ phòng ngự, chứng minh võ giả cũng đã thăng cấp, có lẽ ngày mai sẽ lại xuất phát đi Hoang Nguyên."
"Nếu như liên quan tới người sau lưng kia có tin tức gì, có thể trực tiếp gửi tin tức cho ta."
"Chờ đến khi ta trở lại phòng tuyến sắt thép tiếp tế sẽ gặp."
Không biết vì sao, từ sau khi thu hoạch được hệ thống, Giang Hàn liền cảm giác chuyện quái dị xung quanh mình càng ngày càng nhiều.
Trước kia chỉ là thực lực không đủ không có phát giác được, nhưng mà hiện tại, theo thực lực của hắn càng ngày càng mạnh, loại cảm giác này liền càng ngày càng rõ ràng.
Phụ thân thường xuyên biến mất, ngắn thì vài ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng.
Lúc sử dụng Giác Tỉnh Thạch đạo lực lượng ngăn cản thiên phú thức tỉnh của hắn.
Mặc dù chú Long, chú Hổ không nói rõ, nhưng có người vẫn luôn ở sau lưng chú ý đến hắn.
Thái độ của Vũ Hầu Lý Trọng Dương đối với hắn có chút quá nhiệt tình, trước đó truy sát đàn sói hoang nguyên, tựa như cố ý đang chờ hắn, còn tặng hắn một đầu Ngân Dực Lang Vương.
Người nấp ở trong hoang nguyên dùng ám chiêu.
Cùng với Đường Vận cho hắn một loại cảm giác quen thuộc.
Đủ loại dị thường này, khiến Giang Hàn có một loại cảm giác gió thổi mưa giông sắp đến.
Nhưng hết lần này tới lần khác bất kỳ chuyện gì cũng không tìm được đáp án, khiến hắn có chút buồn rầu.
Nghĩ tới nghĩ lui, không có đầu mối, chẳng bằng dứt khoát tiến vào trong hoang nguyên, săn giết dị thú tăng lên thực lực bản thân.
Chỉ cần thực lực của hắn mạnh đến trình độ nhất định, những nội tình này, tất nhiên sẽ tự mình vạch trần.
"Nhanh như vậy?" Chỉ là hai người Long thúc sau khi nghe được Giang Hàn nói có chút kinh ngạc nói: "Lúc này mới vừa trở về một ngày, cần gì gấp gáp như vậy?"
"Không bằng lại nghỉ ngơi hai ngày."
"Ta biết Tiểu Hàn ngươi thiên phú xuất chúng, nhưng căng thẳng thời gian dài, võ giả tâm trí kiên định đến mấy cũng sẽ sụp đổ."
"Huống hồ, tiểu đội của ngươi còn chưa có thành lập chứ?"
Chú Long và chú Hổ nghe được lời này của Giang Hàn, trong mắt đều mang theo vài phần kinh ngạc.
Võ giả bình thường nào có liều mạng giống như Giang Hàn?
"Không nghỉ ngơi, dù sao ở trong thành thị cũng không có việc gì làm, chẳng bằng đi vào trong hoang nguyên."
"Về phần tiểu đội..." Giang Hàn do dự một chút, sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Không cần thiết phải thành lập tiểu đội, tạm thời thành lập một tiểu đội, không có tính rèn luyện ngược lại khắp nơi bị quản chế, hơn nữa võ giả bình thường cũng theo không kịp tiết tấu của ta."
Biết Giang Hàn nói là sự thật, lấy thực lực hiện tại của Giang Hàn, trừ phi là võ giả cấp Đại Võ Sư tổ kiến tiểu đội, nếu không ngay cả bước chân của Giang Hàn cũng theo không kịp.
Hai người Long thúc cũng không có lại khuyên cái gì, chỉ vỗ vỗ bả vai Giang Hàn nói: "Chung quy là già rồi nha, bốc đồng không bằng các ngươi người trẻ tuổi."
"Nếu ngươi đã quyết định, vậy chúng ta cũng không khuyên gì nữa."
"Tối nay đến quán cơm, ngươi hỗ trợ xào vài món, ta gọi Đao thúc bọn họ, cùng ngươi uống rượu."
Giang Hàn cảm giác được.
Trước đó ở trong hoang nguyên tuy cùng bọn người Long thúc kề vai chiến đấu, nhưng mà bốn người Long thúc, đều coi Giang Hàn là hậu bối của mình, mặc dù thực lực của Giang Hàn từng bước một vượt qua bọn họ.
Nhưng trên thực tế, bọn họ đối với Giang Hàn, càng nhiều hơn vẫn là chiếu cố, bảo hộ.
Nhưng giờ phút này, Giang Hàn nói muốn một mình đi tới hoang nguyên.
Đám người chú Long mới vừa thay đổi quan hệ giữa Giang Hàn và bọn họ.
Cho tới giờ phút này, giữa mấy người mới giống như chiến hữu.
Về phần uống rượu tiễn đưa, trong đầu Giang Hàn tuy nhớ tới vẻ lúng túng lúc trước bồi cha uống rượu, nhưng cũng không cự tuyệt.
Chú Long gọi điện thoại cho hai người Đao thúc bọn họ tới.
Giang Hàn lại đi xào mấy món nhắm rượu.
Chỉ có điều khi nghe được Giang Hàn muốn một mình tiến vào hoang nguyên, thái độ của hai người Đao thúc giống như bọn người Long thúc lúc mới bắt đầu.
"Không được, một mình đi hoang nguyên thật sự quá nguy hiểm, ta không đồng ý."
Thái độ của hai người Đao thúc rất kiên quyết, bọn họ lang bạt ở trong hoang nguyên lâu như vậy, vẫn không thể bảo đảm an nguy của mình.
Giang Hàn từ đầu tới đuôi cũng chỉ tiến vào hoang nguyên một lần, cho dù thực lực của hắn cao hơn mọi người thì như thế nào?
Người thực lực cao cường, thiên phú xuất chúng, rồi lại chết ở hoang nguyên không phải số ít.
Ngay cả Chiến Thần cũng sẽ vẫn lạc, Giang Hàn lại làm sao có thể ngoại lệ?
Đối với thái độ kiên quyết của hai người Đao thúc, ba người Giang Hàn liếc mắt nhìn nhau.
Chú Long và chú Hổ dứt khoát giả vờ như không nghe thấy gì, mặc cho Giang Hàn tự mình đi khuyên bảo.
"Yên tâm đi, Đao thúc, ta một mình đi hoang nguyên, mục đích chỉ là vì tôi luyện kinh nghiệm thực chiến."
"Lấy chiến lực của ta bây giờ, chỉ cần không tiến vào chỗ sâu trong hoang nguyên, thì không có khả năng gặp được nguy hiểm tính mạng gì."
"Huống hồ, cho dù gặp phải dị thú cấp Lĩnh Chủ có chiến lực cao thường lui tới, đánh không lại, chạy vẫn có thể chạy thoát."
"Không có nguy hiểm đến tính mạng."
Đối với chuyện này, Đao thúc vẫn không đáp ứng, nhưng ngữ khí lại mềm mại vài phần.
Lại bị Giang Hàn cùng Long thúc bọn họ uống một chầu rượu mạnh, chờ hắn kịp phản ứng, đã ngay cả nói cũng nói không rõ, tự nhiên cũng không có biện pháp ngăn Giang Hàn.
Giang Hàn bởi vì bình thường không uống rượu, bọn người Long thúc cũng không có ép buộc, cho nên uống ít, ngồi xếp bằng tu luyện một buổi tối, men rượu đã sớm tỉnh.
Đi ra cửa nhìn thoáng qua, bọn người Long thúc nằm sấp trên bàn ngủ say, Giang Hàn cũng không có quấy rầy bọn họ.
Sau khi đi vào bếp thu dọn một chút, mang theo một phần nồi bát bầu bồn gia vị gì đó, cùng với con dao phay kia bỏ vào trong không gian hệ thống, mới ra ngoài.
Giờ phút này bên ngoài sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, Giang Hàn cũng đã ngồi lên đoàn tàu tiến về phòng tuyến sắt thép.