"Phù... Phù..."
Thành khu thành phố bị công hãm số 157, trên một mái nhà chỉ có sáu tầng.
Hô hấp của Giang Hàn giống như ống bễ, nặng nề lại dồn dập, trong cổ họng phát ra thanh âm khô khốc.
Đây là di chứng do bộc phát trong thời gian dài, dưỡng khí trong cơ thể không đủ, cần phải không ngừng hít sâu để giảm bớt cảm giác thiếu oxy trong cơ thể.
Vừa rồi vì thoát khỏi tay Bạch Hổ, Giang Hàn cưỡng ép duy trì sự nhanh nhẹn của Cửu Trọng Lôi Đao.
Giờ phút này vô luận là thể lực hay là tinh thần đều bị tiêu hao nghiêm trọng.
Lật tay lại lấy ra bốn bình nước từ trong không gian hệ thống, vặn mở nắp bình, sau đó Giang Hàn uống từng ngụm nhỏ.
Sau loại vận động kịch liệt này không thể uống ngụm lớn nước, nếu không sẽ dẫn tới phản ứng nôn mửa.
"Bạch Hổ này thực sự điên cuồng, mấu chốt là thực lực quá mạnh, không cách nào địch lại."
"Nhưng cũng may là đã trốn thoát thành công."
"Nhưng mà vết thương này, có chút nghiêm trọng nha."
Giang Hàn uống liền bốn bình nước, loại cảm giác mất nước mãnh liệt kia mới giảm bớt không ít, cổ họng cũng không còn khàn khàn nữa.
Thở hổn hển, hơi cúi đầu, phòng cụ phảng phất như chất lỏng chậm rãi biến mất, biến thành một vòng tay đeo ở trên cổ tay Giang Hàn.
Đưa tay vén quần áo lên, từng mảng bên hông Giang Hàn, tất cả đều là vết thương tím xanh.
Đây đều là những vết thương Bạch Hổ gây ra cho hắn.
Cửu Trọng Lôi Đao bộc phát nhanh nhẹn chống đỡ, để Giang Hàn không đến mức bị Bạch Hổ dễ dàng đuổi kịp, nhưng nói cho cùng, tốc độ của Bạch Hổ chung quy là phải nhanh hơn hắn một chút, ngẫu nhiên đuổi tới Giang Hàn, giơ tay chính là một trảo.
Mặc dù Giang Hàn cầm đao đi ngăn cản, lại có phòng cụ giảm lực, nhưng chung quy sẽ có không ít lực đạo rơi vào trên người Giang Hàn.
Giang Hàn biết trình độ phòng hộ của thân thể con người rất yếu, cần dụng cụ phòng ngự hỗ trợ, nhưng mà cái này cũng quá yếu.
So sánh với Bạch Hổ, năng lực kháng kích của Giang Hàn, quả thực kém tới cực điểm.
Bạch Hổ bị đánh rớt nửa cái đầu, vẫn còn sinh long hoạt hổ, mà Giang Hàn chỉ là bị vỗ mấy trảo, vẫn là dưới tình huống nhiều lần giảm bớt lực, đều cảm thấy bên hông đau đớn không thôi.
Nhất là sau khi cả người trầm tĩnh lại, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi, nói cho cùng vẫn là thực lực không đủ.
Giang Hàn lẩm bẩm trong miệng, từ trong không gian hệ thống lấy ra dược vật thuốc xịt đã chuẩn bị sẵn trước khi tiến vào, thuốc chuyên trị loại bầm này, phun lên trên vết thương.
Cảm giác lạnh lẽo khiến Giang Hàn không khỏi thở phào một cái, loại cảm giác nóng rát chỗ vết thương cũng biến mất không ít.
Một bình đã có giá tám ngàn liên minh tệ, quả nhiên hữu hiệu.
Xử lý xong vết thương, Giang Hàn mới lấy ra thịt đã nướng chín, há to miệng nhấm nuốt.
Dưới thời gian dài bộc phát, thể lực cạn kiệt tóm lại cần bù trở về.
"Thực lực của con Bạch Hổ này không thấp, chiến lực thời kỳ toàn thịnh ít nhất phải trên bảy vạn, cho dù bị trọng thương, chiến lực của nó cũng ít nhất còn có hai vạn."
"Trước mặt ta chỉ có hai con đường."
"Hoặc là trở về trong thành thị, truyền tin tức liên quan tới mỏ Khê Kim ra ngoài, để cho người phía chính phủ đến giải quyết con Bạch Hổ này, sau đó lấy một thành lợi nhuận mà phía chính phủ cho."
"Hoặc là nghĩ biện pháp tăng thực lực lên, sau đó tự mình đi làm thịt con Bạch Hổ này, chẳng qua dựa theo thực lực của con Bạch Hổ này mà nói, chiến lực bản thân ta ít nhất phải vượt qua hai vạn, mới có thể làm thịt đối phương."
Loại thứ nhất không có nguy hiểm gì, nằm không thu hoạch một thành lợi ích.
Mà loại thứ hai Giang Hàn phải tự mình gánh chịu nguy hiểm, nhưng mà chỗ tốt ở chỗ, sau khi hắn giải quyết đầu Bạch Hổ kia, có thể phân đến hai thành lợi ích của khoáng mạch Khê Kim, thậm chí ba thành.
Nguy hiểm và lợi ích chung quy là tương đương, dù sao, quốc gia phái võ giả đẳng cấp cao tới thanh lý khu mỏ quặng, cũng phải có trả giá.
Đương nhiên, còn có một con đường có thể đi.
Chính là sau khi thực lực của Giang Hàn tăng lên tới trình độ nhất định, đi mở một công ty, sau đó tự mình khai phá bán Khê Kim khoáng mạch này.
Như vậy lợi ích của Giang Hàn có thể đạt tới năm thành!
Chẳng qua con đường này cơ bản không có khả năng thực hiện, muốn đem công ty làm ăn đến hoang nguyên khu, thực lực Giang Hàn ít nhất phải đạt tới Vũ Hầu cấp, nếu không cũng chỉ có thể đàng hoàng làm ăn ở khu thành thị.
Hiện tại Giang Hàn chỉ là một võ tướng, trong thời gian ngắn muốn vượt qua hai đại đẳng cấp, trở thành Võ Hầu, cơ bản không có khả năng.
Đẳng cấp càng cao, thực lực càng mạnh, muốn lại có chỗ tăng lên, liền càng thêm khó khăn.
"Chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, tài phú cất giấu sau lưng khoáng mạch Khê Kim không phải là một con số nhỏ."
"Nhiều thêm một phần trăm, đều đại biểu cho hơn trăm triệu tài phú."
"Nhất định phải nghĩ biện pháp tối đa hóa lợi ích."
"Nhưng thời gian không thể quá dài, Tôn Văn Bân bọn họ có thể phát hiện khoáng mạch Khê Kim, những người khác khẳng định cũng có thể phát hiện."
"Đừng đến lúc đó bị người nhanh chân đến trước, ngay cả một thành lợi ích cũng không có."
"Một tuần, nếu như thời gian một tuần không đủ để giải quyết đầu Bạch Hổ kia, liền trở về trong thành thị, bán tin tức về mỏ khoáng Khê Kim cho phía chính phủ."
Giang Hàn nghĩ thầm một lúc lâu sau, định ra cho mình một cái thời gian hạn định.
Thời gian một tuần cũng đủ để thực lực của hắn tinh tiến không ít, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy, Bạch Hổ cho dù dựa vào hút khoáng mạch Khê Kim, cũng không cách nào khỏi hẳn thương thế.
"Nhưng trước đó, phải về phòng tuyến sắt thép một chuyến, đem đồ vật trong không gian hệ thống đều bán hết."
"Bằng không, không gian còn lại không thể chứa được thú tài lần tiếp theo tiến vào thành phố săn bắn."
Nghĩ đến đây, Giang Hàn không muốn nghỉ ngơi nữa, thu thập đơn giản một chút, áo giáp lần nữa lan tràn toàn thân, chạy như điên về phía phòng tuyến sắt thép.
Về phần những dị thú cấp thú tướng còn lại trong thành phố số 157, Giang Hàn đã không còn ý nghĩ tiếp tục săn thú nữa.
Ít nhiều lưu lại dị thú đẳng cấp cao, có thể tạo được tác dụng chấn nhiếp nhất định, tránh cho quá nhiều võ giả tràn vào trong thành thị này.
Hiện tại Giang Hàn có vài phần hối hận vì trước đó săn giết quá nhiều dị thú cấp thú tướng.
Nhưng bây giờ không phải là lúc hối hận những chuyện này.
Đi sớm về sớm, Giang Hàn phải tranh thủ thời gian một tuần này để đề cao thực lực bản thân.
Trong màn đêm bôn ba đường dài kỳ thật rất phiền toái, bởi vì có không ít dị thú thật ra là buổi tối đi săn thức ăn.
Trong đó không thiếu một ít vật kịch độc.
Chẳng qua cũng may trên đường đi Giang Hàn đều triển khai phòng cụ, che chở toàn thân, cũng không sợ có dị thú đánh lén hắn.
Trên đường đi vừa đi vừa nghỉ, lại săn giết không ít dị thú cấp thú binh, miễn cưỡng chứa tám phần không gian hệ thống.
Thu hoạch tuyệt đối không ít.
Trước hừng đông đã đến phòng tuyến sắt thép.
Nhưng mà chợ dị tài mở phải chờ đến tám giờ, Giang Hàn đành phải đi thuê một gian phòng, trước ngủ một giấc rồi nói.
Từ sáng sớm hôm qua đến bây giờ, Giang Hàn đã gần 24 giờ không ngủ, trong lúc đó còn bị Bạch Hổ truy sát, bị thương nhẹ, trạng thái tinh thần rất kém cỏi.
Thậm chí ngay cả suy nghĩ ngồi xuống tu luyện cũng không có.
Ngủ một giấc đến hơn mười giờ sáng, Giang Hàn gọi một phần bữa sáng ăn xong, mới tìm được cao ốc của chợ dị tài chuyên dụng.
Không có thú tài giá trị cao gì, tự nhiên không cần thiết đi con đường khác.
Mà thị trường dị tài, lại vừa vặn thích hợp Giang Hàn bán ra số lượng lớn thú tài như vậy.
Về phương diện giá cả coi như công đạo.