Bất kỳ công kích mạnh mẽ nào cũng sẽ có thời gian tạm hoãn nhất định.
Ví dụ như pháo laser bắn ra một phát pháo, đều cần phải lắp lại khối năng lượng, để nòng pháo hạ nhiệt độ.
Lại ví dụ như Giang Hàn toàn lực chém ra một đao, dưới tình huống Hội Tâm Nhất Kích cùng Cửu Trọng Lôi Đao cùng nhau bộc phát, hắn sẽ lâm vào trạng thái thoát lực ngắn ngủi, không cách nào trong nháy mắt lại chém một đao.
Hiện tại điểm này dùng trên người Bạch Hổ, cũng có hiệu quả.
Tương tự như con ngươi dựng thẳng trên trán, bộc phát ra một đòn tấn công không yếu hơn pháo laser cấp năm, không có khả năng không có một chút tác dụng phụ nào.
Thậm chí Giang Hàn hoài nghi, lần trước gia hỏa này sở dĩ không sử dụng thiên phú thần thông kim quang của mắt dọc này, rất có thể là bởi vì hạn chế quá nhiều, cho dù mạnh như Bạch Hổ, không có gặp phải nguy hiểm tính mạng gì, cũng không dám tùy tiện dùng loạn.
Nếu quả thật là như vậy, sau khi Bạch Hổ kia đánh ra một kích này, hoặc là rơi vào trạng thái suy yếu, hoặc là trong thời gian ngắn căn bản không có cách nào sử dụng ra một chiêu này.
Kể từ đó, thiên phú thần thông mà bản thân thức tỉnh, uy hiếp đối với Giang Hàn liền giảm mạnh, tiếp cận về không.
Nhưng dù là như thế, Giang Hàn vẫn cảm thấy trong lòng giật mình.
Vô cùng may mắn trước khi tới đây, đã chuẩn bị xong xuôi.
Nếu như không phải liên tục hai đợt nổ mạnh, dẫn ra Bạch Hổ, còn tạo thành thương tổn nhất định đối với nó, đằng sau càng là dùng pháo laser bức bách đối phương sử dụng thiên phú thần thông, vậy lần này Giang Hàn đại khái sẽ phải lưu lại nơi này.
Đối mặt với thiên phú thần thông của Bạch Hổ, cho dù thực lực của Giang Hàn đạt đến hơn hai vạn, cũng không có khả năng chống đỡ được.
Nhưng bây giờ thì...
Giang Hàn biết rõ mình không có cơ hội bắn ra đợt pháo laser thứ hai, trong thời gian mười giây này, cũng đủ Bạch Hổ giết đến trước mặt hắn.
Bởi vậy sau khi bắn xong một pháo này, cùng lúc khi trong lòng Giang Hàn kinh ngạc, vung tay phải lên, thu pháo laser đã được lắp tốt vào trong không gian hệ thống.
Sau đó cả người từ mái nhà ký túc xá lao thẳng về phía Bạch Hổ ở xa xa.
Trong tay Thái Hồn càng lóe lên quang mang, bị Giang Hàn ném ra.
Thái Hồn màu lam nhạt vẽ ra một tàn ảnh màu lam trên không trung, bay thẳng về phía con ngươi dựng thẳng trên trán Bạch Hổ.
Lực lượng lớn đến trình độ nhất định, mặc dù Thái Hồn tuột tay, vẫn có thể tạo thành đủ tổn thương.
Mà Giang Hàn theo sát phía sau, vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, sau đó tốc độ lại tăng thêm vài phần!
"Giết!"
Từ mái nhà đến trước người Bạch Hổ, khoảng cách không quá mấy trăm mét, lấy tốc độ hiện tại của Giang Hàn, dưới toàn lực bộc phát, thời gian vài giây mà thôi.
Thái Hồn tới trước, tay phải của Giang Hàn đã nắm chặt, toàn lực đánh ra một kích.
Nhưng Bạch Hổ vẫn đứng yên tại chỗ cũng hành động vào lúc này.
Từ sau khi con ngươi dựng thẳng trên trán bộc phát ra kim quang triệt tiêu công kích của pháo laser, Bạch Hổ liền một mực cứng ngắc tại chỗ, mà theo công kích của Thái Hồn sắp có hiệu quả, Bạch Hổ lại mở hai mắt ra, nhấc trảo lên.
Thái Hồn bắn nhanh đến bị một trảo đánh bay, không tạo thành tổn thương thực tế gì.
Mà nắm đấm của Giang Hàn cũng trong nháy mắt mang theo âm thanh phá không đập tới.
"Ầm!"
Hổ trảo cùng nắm đấm của Giang Hàn bị đồ phòng ngự bao phủ đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang trầm trầm.
Sau đó cả người Giang Hàn bay ngược ra ngoài, vững vàng rơi vào bên cạnh Thái Hồn cắm vào mặt đất, đưa tay đem Thái Hồn rút ra.
Nhìn như thế đại lực trầm, kì thực chỉ là Giang Hàn dò xét một chiêu.
Vừa rồi cứng đối cứng một chút, để Giang Hàn mò thấy trạng thái của Bạch Hổ.
Kim Đồng bộc phát trên trán, gánh nặng đối với Bạch Hổ quả nhiên không nhỏ, thế cho nên Bạch Hổ vừa mới xuất hiện dừng lại vài giây, bị Giang Hàn đánh cho trở tay không kịp.
Nếu không lấy tính tình của Bạch Hổ, làm sao đợi đến khi Giang Hàn chủ động tiến công?
Mặc dù vẫn không cách nào địch lại, nhưng một quyền vừa rồi đánh xuống, Giang Hàn có thể cảm giác được rõ ràng, lực đạo của Bạch Hổ, cũng không mạnh hơn hắn bao nhiêu.
"Thực lực vẫn cao hơn một bậc, nhưng không phải hoàn toàn không có cơ hội."
Trong miệng Giang Hàn nỉ non, nhưng trong mắt lại tràn đầy chiến ý!
Hắn không sợ chiến đấu, nhất là không sợ loại chiến đấu cường độ cao này.
Nói cho cùng, vẫn là bởi vì đủ tự tin.
Hội Tâm Nhất Kích cùng Cửu Trọng Lôi Đao khiến Giang Hàn có đầy đủ bộc phát, nếu đánh trúng chỗ yếu hại, đủ để tạo thành tổn thương trí mạng đối với Bạch Hổ.
Mà Động Tất cùng bắt giữ động thái, để mỗi một lần Giang Hàn công kích, đều hướng thẳng vào chỗ yếu hại của Bạch Hổ mà đi, đồng thời kéo gần chênh lệch thực lực giữa song phương.
Như vậy là đủ rồi!
Sở dĩ Giang Hàn liều mạng tăng thực lực lên, mong muốn chẳng qua là có thể cùng Bạch Hổ quần nhau.
Mà bây giờ, thương thế của Bạch Hổ vẫn chưa khôi phục, thực lực của hắn lại có chỗ tinh tiến, chênh lệch thực lực giữa hai bên cũng không phải là không có cách nào bù đắp, toàn bộ phải xem kế hoạch của Giang Hàn như thế nào.
Bạch Hổ mãnh liệt vung đầu hổ một cái, hai con ngươi sát khí mười phần nhìn Giang Hàn, sau đó há mồm rống giận, một đạo sóng âm phảng phất thực chất hóa vọt tới Giang Hàn.
Nếu thực lực kém một chút, hoặc là gan nhỏ một chút, chỉ sợ là sẽ bị Bạch Hổ rống một tiếng này dọa vỡ mật!
Chỉ riêng phần khí thế này, Giang Hàn chưa bao giờ thấy qua ở trên người dị thú khác.
Dù là Cương Tông Dã Trư Vương, cũng không có khả năng gây áp lực lớn như vậy cho Giang Hàn.
Trong tay nắm chặt Thái Hồn, Giang Hàn hít sâu một hơi.
Miệng nỉ non, dường như nói cho Bạch Hổ nghe, lại dường như là nói cho mình nghe.
"Kêu lớn như vậy, ra vẻ ngươi lớn giọng?"
"Lột da của ngươi, làm mũ da hổ!"
Vừa dứt lời, Giang Hàn liền lần nữa chủ động xuất kích.
Chiến đấu với dị thú cấp bậc như Bạch Hổ, tốt nhất là có thể nắm giữ quyền chủ động trong tay mình.
Nếu không bị đối phương nắm giữ quyền chủ động, Giang Hàn sẽ mệt mỏi phòng thủ, rất khó lại tổ chức công kích hữu hiệu.
Cái gọi là tiên hạ thủ vi cường, chính là như thế!
"Cửu Trọng Lôi Đao!"
"Hội tâm nhất kích!"
Một dòng nước nóng bốc lên từ bụng dưới của Giang Hàn, sau đó tràn khắp toàn thân, trong nháy mắt xoay eo, lực đạo toàn thân đều bị tập trung ở trên cánh tay phải.
Dường như là vung bổ, rồi lại cảm giác là đâm thẳng tắp.
Độ thông thạo của Hội Tâm Nhất Kích sau khi đạt tới đỉnh cấp, khiến Giang Hàn khống chế lực lượng càng thêm tinh tế.
Toàn lực bổ ra một đao, tiếng nổ mạnh càng lớn thêm vài phần.
Giang Hàn chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Kìm lòng không đặng nổi giận gầm lên một tiếng: "Chết!"
"Grào!"
Dường như là vì đáp lại một đao này của Giang Hàn.
Bạch Hổ cao hơn Giang Hàn lúc này càng há hốc miệng, tiếng rống gầm thét giận dữ gần trong gang tấc. Bộ lông màu trắng vốn bị đốt trọi giờ phút này cũng dựng đứng từng sợi.
"Oanh!"
Hai cỗ công kích mang theo cự lực va chạm vào nhau, dư âm từ chỗ va chạm của Thái Hồn cùng hổ trảo lan ra bốn phía.
Lần này Giang Hàn không có ý định tá lực, vững vàng đón đỡ lực đạo phản chấn mà đến, đổi thành hai tay cầm đao, Thái Hồn màu lam nhạt ở trong tro bụi vung liên tục hơn mười cái.
Công kích liên tục không ngừng như sóng biển, lấy thế ép người, ép buộc Bạch Hổ cũng chỉ có thể giống như Giang Hàn gắng gượng chống đỡ lực phản chấn sau mỗi một lần va chạm khuếch tán đến.
"Grào!"
Giang Hàn không có chút ý tứ muốn kéo ra khoảng cách song phương, mỗi một đao vung ra, trước khi tụ lực chém ra đao tiếp theo, đều thuận thế bước ra phía trước một bước.
Từng bước ép sát, hắn muốn, chính là triền đấu với Bạch Hổ cận thân, phát huy năng lực bắt giữ động thái đến cực hạn!
Hình thể Bạch Hổ khổng lồ, muốn ở trong phạm vi cực nhỏ di chuyển cực kỳ tốn sức, mà theo Giang Hàn, điểm này, chính là sơ hở lớn nhất của Bạch Hổ!