Toàn Cầu Cao Võ: Cày Quái Thành Thần, Ta Đánh Xuyên Qua Nhân Loại Cấm Khu ( Dịch)

Chương 783 - Chương 783 - Điên Cuồng Giết Chóc

Chương 783 - Điên cuồng giết chóc
Chương 783 - Điên cuồng giết chóc

Lúc Giang Hàn còn chưa đi ra khỏi sơn động, vẫn chưa cảm nhận được gì.

Nhưng từ sau khi hắn bước ra khỏi sơn động, hắn lập tức cảm nhận được một tia nguy hiểm nhàn nhạt.

Ngay khi đám người Giang Hàn đi về phía trước được mấy phút, lông tơ trên người Giang Hàn đột nhiên dựng đứng lên.

"Tản ra."

Giang Hàn hét lớn một tiếng.

Lúc này, các đội viên mới phát hiện ra, nơi bọn họ vừa đi qua, mặt đất gập ghềnh đều đang rung động.

Sau đó, một tảng đá lớn đột nhiên văng lên.

"Là Nham Thạch Quái."

Nhìn thấy cảnh này, Ba Lạc cũng kịp phản ứng, sau đó sắc mặt y cũng lập tức xám đi như gan heo.

Bởi vì, giờ phút này trong mắt y, từng con từng con Nham Thạch Quái đang không ngừng nhảy lên.

Chỉ trong chốc lát, những con Nham Thạch Quái kia đã hình thành một đội quân rậm rạp chằng chịt, đã có tới mấy vạn con.

Giờ phút này, tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Giang Hàn, sắc mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Những người này, trước đó đã từng đối phó với Nham Thạch Quái.

Loại Nham Thạch Quái này rất là biến thái.

Lực phòng ngự của chúng thật sự rất kinh người.

Trước đó bọn họ phải dựa vào Ba Lạc và Ba Cực dùng thủy hỏa tương khắc.

Đầu tiên Ba Lạc dùng hỏa diễm thiêu đốt, khiến toàn thân chúng nóng lên tới một mức độ nhất địnhBa Cực lại dùng băng, hạ nhiệt độ xuống trong nháy mắt.

Trong sự chênh lệch nhiệt độ cực lớn như vậy, phòng ngự của những con Nham Thạch Quái kia sẽ giảm xuống.

Sau đó, phần lớn các đội viên khác trực tiếp dùng phương thức công kích vật lý, đánh nát chúng ra.

Thế nhưng trước đó bọn họ đối phó với mười mấy con Nham Thạch Quái đã vô cùng khó khăn rồi, mà trước mắt ít nhất đã có ba vạn con.

Hơn nữa, số lượng còn đang không ngừng tăng lên.

Không ít người, sắc mặt lúc này đều trắng bệch.

Nhưng giờ phút này bọn họ rõ ràng đã không còn đường lui.

Bởi vì xung quanh vách núi đá giờ phút này cũng có từng con Nham Thạch Quái xuất hiện.

Bọn họ bị bao vây rồi.

Rốt cuộc, dưới áp lực nặng nề, chắc chắn sẽ có người sụp đổ.

Một đội viên mới, rõ ràng đã bị tình cảnh trước mắt dọa choáng váng, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.

"A, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!"

"Ba Lạc đội trưởng, chúng ta xong đời rồi."

"A, ta còn chưa muốn chết!"

"Thế nhưng, cái này..."

Lúc nói chuyện, vị đội viên mới kia đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Nếu như không có ai phản ứng thái quá thì còn đỡ, một khi có người mở đầu, thì sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền.

Ngay sau đó, những đội viên khác đều đang rơi vào trạng thái tuyệt vọng. Cảm xúc như vậy, trong nháy mắt liền ảnh hưởng đến toàn đội.

Ngay cả Ba Lạc, Ba Cực cùng với một số đội viên cũ trước kia, trên mặt cũng đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Bọn họ chính là những người chủ chốt cuối cùng đánh nát Nham Thạch Quái, cũng là những người hiểu rõ Nham Thạch Quái nhất.

Mười mấy con bọn họ đối phó đã gian nan như vậy, nhưng lúc này, ít nhất đã có ba vạn con.

Ba Lạc cũng đang cố gắng chống đỡ.

Dù sao thì y cũng là đội trưởng, trải qua thời gian dài tôi luyện, cũng khiến y rèn luyện ra được một trái tim kiên định.

Lúc này y nhìn về phía Giang Hàn, ánh mắt kia đã không cần nói cũng hiểu.

Thế nhưng, khi y nhìn thấy Giang Hàn không hề lộ ra vẻ hoảng sợ, Ba Lạc không khỏi an tâm hơn không ít.

Cảm nhận được ánh mắt của Ba Lạc, Giang Hàn cũng mở miệng nói:

"Tất cả mọi người, toàn bộ tập hợp lại theo hình vòng tròn."

"Chờ lát nữa khi chúng tới gần thì nghe ta chỉ huy."

Những Nham Thạch Quái kia toàn thân đều giống như quả cầu đá mọc tay chân, tuy tốc độ không nhanh, nhưng số lượng lại rất nhiềuRất nhanh đã tiến vào phạm vi công kích của Giang Hàn.

"Bắt đầu công kích."

Giang Hàn hét lớn một tiếng.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Ba Lạc, trong tay hắn, bốn loại ánh sáng trong nháy mắt xuất hiện.

Lôi điện màu tím, hỏa diễm màu đỏ, hàn băng màu lam, nguyên mộc màu xanh biếc, trong giấy lát đều được Giang Hàn khống chế đánh ra ngoài.

Lôi điện màu tím và hỏa diễm màu đỏ trong nháy mắt dung hợp, hóa thành hỏa diễm màu tím đỏ, giống như mưa lửa lập tức bao phủ bốn phương tám hướng.

Trong chốc lát, lấy đội ngũ làm trung tâm, một vòng lửa màu tím đỏ khổng lồ hình thành.

Phạm vi của vòng lửa cực lớn, khiến cho Ba Lạc dùng hỏa diễm nhiều năm như vậy cũng phải khiếp sợ.

Bên trong vòng lửa lại là một vòng nước dày đặc hàn băng.

Sau vòng nước, một lượng lớn nguyên mộc chi khí trong nháy mắt ngưng tụ trên không trung thành từng cây gậy gỗ.

Sau đó, nguyên mộc chi khí màu xanh biếc kia, lan ra, nhuộm lên những cây cỏ trên mặt đất.

Những cây cỏ kia được nguyên mộc chi khí bao phủ, lập tức điên cuồng sinh trưởng.

Rất nhanh, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một vòng dây leo màu tím đen mọc lên từ mặt đất.

Lúc này, những con Nham Thạch Quái gần bọn người Giang Hàn nhất đã xông qua vòng lửa.

Chỉ ở trong vòng lửa một lát, toàn thân chúng lúc này đều đã đỏ bừng.

Nham Thạch Quái bắt đầu chạy trốn, nhưng chúng chen chúc quá nhiều, cho dù là Nham Thạch Quái ở bên trong cùng phát hiện ra nguy hiểm, cũng không chạy thoát được.

Chúng sẽ bị Nham Thạch Quái phía sau đẩy về phía trước.

Rất nhanh, những con Nham Thạch Quái bị thiêu đốt đỏ bừng kia lại bị đẩy vào trong phạm vi vòng nước.

"Xèo xèo xèo..."

Từng luồng hơi nước bốc lên.

Bề mặt những Nham Thạch Quái kia trong nháy mắt bị hàn băng giảm nhiệt độ xuống.

Sau tiếng xèo xèo, là âm thanh nứt vỡ của đá.

Nóng nở ra, lạnh co lại, đó là quy luật tự nhiên.

Cho dù là nham thạch cứng rắn như vậy, cũng không chịu nổi loại quy luật này.

Lúc này, những con Nham Thạch Quái bị nứt vỡ kia cũng đã vượt qua vòng nước.

Thế nhưng, thứ nghênh đón chúng lại là những cây gậy gỗ được dây leo màu tím đen quấn quanh đánh tới.

Trong nháy mắt, trong tai các đội viên bắt đầu vang lên tiếng đá vỡ vụn răng rắc.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn những con Nham Thạch Quái kia bị đánh nát thành từng mảnh, thậm chí là bột phấn, lúc này bọn họ đều bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

"Mẹ kiếp, Nham Thạch Quái dễ giết vậy sao?"

Mà ngay cả vị đội viên mới lúc trước hoảng sợ nhất cũng ngây người vì tình cảnh trước mắt.

Hắn nhìn một cây gậy gỗ ngay trước mặt đang không ngừng đập vào Nham Thạch Quái, cái đầu của hắn thế mà cũng vô thức lắc lư theo.

Thậm chí, hắn còn lẩm nhẩm đếm, "Một con, hai con, ba con... một trăm lẻ một con..."

Ngay khi hắn không nhịn được bắt đầu đếm, Giang Hàn cũng ra lệnh.

Số lượng Nham Thạch Quái vẫn còn quá nhiều, một mình hắn căn bản không thể nào tiêu diệt toàn bộ.

Tuy rằng những con Nham Thạch Quái này đối với Giang Hàn mà nói, đều là điểm kinh nghiệm di độngNhưng dù sao sức lực của một người cũng có hạn.

"Tất cả mọi người, toàn bộ đi tới gần vòng cây, công kích Nham Thạch Quái."

"Ba Lạc, ngươi rót năng lượng vào vòng lửa."

"Ba Cực, ngươi rót năng lượng vào vòng nước."
Bình Luận (0)
Comment