Sách được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Nói thật, bây giờ Tô Dương không sợ bất luận kẻ nào. Cả nguyên soái còn phải cho hắn mặt mũi, ai dám nói lung tung? Có thực lực thì có đặc quyền, Tô Dương dựa vào cái này dụ dỗ Liễu Mộng Vân rơi vào trong cảm động, nhưng nàng rất nhanh tỉnh táo lại:
- Tại sao ta cảm giác ngươi đây là luyến tiếc sức lao động của ta?
- Có một chút như vậy!
Liễu Mộng Vân bất đắc dĩ nói:
- Ta cảm giác, có lẽ đời trước thiếu nợ ngươi... Vì ngươi làm trâu làm ngựa, đến buổi tối còn muốn...
- Chờ một chút! Đến buổi tối thì đổi thành ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi!
Tô Dương ôm Liễu Mộng Vân một phát, ném lên giường.
ỗ dưới đại sảnh rộng rãi của biệt thự, những cường giả Liên Bang đang uống rượu bỗng đồng thời nhìn lên trần nhà.
Vị trung tướng bưng ly rượu cười ha ha nói:
- Hy vọng hai đứa trẻ kia không làm sập trần nhà, nếu không ta liền... hắc!
Mạc Thiên Kiêm từng đối phó đội quân Thú Hoàng với Tô Dương rất có nghĩa khí nói:
- Không có việc gì, nếu thật sự sụp, ta giúp bọn hắn!
- Mạc tướng quân, đợi lát nữa ta nhất định giúp ngươi!
- Chờ một chút, tại sao không có người đi náo động phòng?
- Sao ngươi không đi?
- Hay là thôi đi! Tô Dương rất nóng nảy, nhìn hắn ôm Liễu Mộng Vân đi lĩnh chứng cũng biết hắn đói khát thế nào, nếu quả thật chọc giận Tô Dương, tiểu tử kia tuyệt đối sẽ đánh người!
- Ta khẳng định, Tô Dương tuyệt đối sẽ làm như vậy!
- Ha ha ha...
Bảy giờ sáng hôm sau, Tô Dương cảm nhận được dị động, lập tức tỉnh lại từ trong mơ.
Đa số quân nhân đều giống như hắn, giấc ngủ rất cạn, có chút gió thổi cỏ lay thì sẽ tỉnh giấc.
Mở mắt, Tô Dương thấy Liễu Mộng Vân đứng ở trên giường, tay còn đang cầm một cây kéo múa may. Hàn quang lấp lóe làm Tô Dương không nhịn được rùng mình một cái.
Hắn có ám ảnh với vụ Liễu Mộng Vân cầm đao.
Mấy năm trước, lúc hắn bị trưởng lão Thú Thần Giáo đốt thành than, Liễu Mộng Vân đã cầm đao cắt thịt toàn thân cho hắn, không buông tha chỗ nào.
- Ngươi làm cái gì?
Liễu Mộng Vân cười lạnh nói:
- Cắt bỏ đồ thừa trên người ngươi!
Tô Dương co rụt người lăn khỏi giường rồi chống tay lên tường.
Thừa dịp Tô Dương lui về sau, Liễu Mộng Vân kéo chăn đơn, tay nâng kéo cắt bỏ một khối chăn đơn rồi nhét vào trong không gian giới chỉ.
- Ha ha!
Tô Dương không nhịn được cười:
- Có gì phải giấu, hôm qua cũng đã thấy hết.
Ngày hôm qua tuy tắt đèn, nhưng sao bóng tối có thể ngăn cản được ánh mắt của Tô Dương.
Liễu Mộng Vân trừng Tô Dương, đem quần áo trên ghế ném lên giường:
- Dậy đi!
Nói xong rồi thì nàng rời đi, bước chân có chút không được tự nhiên nhưng trông vẫn rất vững vàng.
- Không phải ngươi nên nghỉ ngơi chút sao?
- Chỉ là chuyện nhỏ!
Liễu Mộng Vân không thèm để ý nói.
- Có cần ta kêu Dao Quang trị liệu giúp ngươi một phát?
- Vẫn muốn xía vào à!
Nói xong, nàng liền trực tiếp đóng cửa phòng.
Chút thương thế này đối với Liễu Mộng Vân mà nói đúng thật là tiểu thương. Liễu Mộng Vân cũng không phải đóa hoa trong lồng kính.
Mặc xong quần áo rồi mở cửa phòng ngủ, Tô Dương thần thanh khí sảng.
Nếu như không phải đang ở Thịnh Kinh, nếu như không phải sợ người khác nghe được, hắn thật muốn gào to một tiếng.
- Tướng quân đại nhân, ngươi tỉnh?
Một vị hầu gái cung kính nói:
- Đầu bếp đã chuẩn bị bữa sáng xong.
- Được rồi!
Đi xuống lầu, phòng khách hoa lệ bị phá thành một đống hỗn loạn hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ. Nơi này chỉ còn lại những thiếp giấy song hỷ, ruy băng đỏ hồng như thể cho người ta biết nơi đây vừa mới tổ chức một buổi hôn lễ.
Hôm qua Từ nguyên soái có nói cho hắn biết ngôi biệt thự xinh đẹp này là quà cưới của Liên Bang đưa cho hắn và Liễu Mộng Vân làm phòng cưới.
Giấy tờ bất động sản đã đề tên của Tô Dương.
Còn chi phí để tổ chức hôn lễ cũng là do quân bộ chỉ trả toàn bộ.