Bọn họ nói khoác ngày hôm qua mình chiến đấu dũng mãnh nhường nào. Thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc đến đồng bạn tử trận. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc nhắc đến những người đó, bọn họ ai nấy đều trầm xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy bọn họ ở tiểu đội khẩn cấp, thường thấy sinh tử. Nhưng nhớ đến những chiến hữu kia trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Dương đâu? Tiểu tử kia chạy đi đâu rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu tử kia ngày hôm qua lợi hại lắm! Cái loại hung thú huyết hồng sắc thực vật hệ này, đều là của hắn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta còn chứng kiến một mình hắn lật ngược hơn mười đầu Nham Khải Cự Tê, bị Nham Khải Cự Tê đè ở trên tường thành cũng không sao! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu tử kia không ở đây, hắn ra ngoài rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày thứ hai sau cuộc chiến phòng thủ ở Đồng Gia Thành, Từ Cửu Thiên khập khễnh chạy về. ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ Cửu Thiên, thương thế của ngươi còn chưa lành mà? Làm sao lại chạy trở về rồi? Có phải ở bên đó không ổn hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không ổn? Sao mà không ổn được? Bên kia sinh hoạt vẫn tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Cửu Thiên cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngày nào cũng có hộ lí xinh đẹp chăm sóc. Muốn ăn cái gì các nàng đều đút cho. Nhất định là khoảng thời gian thần tiên! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu bên kia thoải mái như vậy, ngươi chạy trở lại làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên là nhớ các ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏
Đêm hôm đó, Tô Dương hỏi nguyên nhân Từ Cửu Thiên rời bệnh viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Cửu Thiên ngồi trên ghế, gác chân lên một chiếc ghế khác, nhìn lên sao sáng trên bầu trời, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bên kia quá thảm! ͏ ͏ ͏ ͏
- Có vài người bị băng bó thành xác ướp, có vài người đứt tay gãy chân, còn có mấy người trọng thương, chết, bị thả vào bao đựng thi thể đưa đi... Ta không thích ở đó! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Tình cảnh đó ai mà thích cho nổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mấy ngày kế tiếp, liên tục có thương binh tiểu đội số bảy trở về, đi theo còn có vài vị hộ lí cùng mấy vị bác sĩ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sân y viện không đủ. Người bị thương bị giữ lại. Người bệnh có vết thương từng bước chuyển tiến tốt thì được dời khỏi y viện trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Người nào quay về, thành viên Tiểu đội số bảy đều rất hoan nghênh, rất vui mừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Có điều phương thức hoan nghênh của bọn họ có chút ác. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương tận mắt thấy, hai vị thành viên tiểu đội khẩn cấp ác độc, bật nhảy qua lại ở trước mặt một vị chiến hữu ngồi xe lăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Người ngồi xe lăn tức giận đến mức xém nữa đứng dậy, liều mạng với bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhân viên y tế còn mang đến một con dê cả người có bộ lông màu xanh lục Bạch ngân cấp. ͏ ͏ ͏ ͏
Con dê màu xanh lục này không có sừng dài, là dê mẹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nó am hiểu trị liệu thuật, có thể thúc đẩy vết thương khép lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Loại hung thú am hiểu trị liệu khôi phục này, ở ngoài tự nhiên cũng là cực kỳ hiếm thấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn chúng am hiểu trị liệu, thiếu năng lực công kích, sinh tồn ở bên ngoài rất khó. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mỗi một thành phố lớn ở Vân quốc Liên Bang vẫn luôn có ý thức nuôi dưỡng và phát triển Bình Phục dương, hi vọng quần thể chúng nó có thể mở rộng một ít, hiệu quả cũng không tệ lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Bảy ngày sau, thương thế của Từ Cửu Thiên gần như khỏi hẳn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đến chạng vạng, hắn cùng mấy vị thành viên tiểu đội khẩn cấp khác kề vai sát cánh, không biết đang thương lượng cái gì. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Dương, muốn ra ngoài tìm thú vui không? ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy ngày gần đây, quản lý thành viên tiểu đội khẩn cấp rất thoáng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ có thể đi ra ngoài vào buổi tối nhưng tuyệt đối không cho phép quấy phá làm loạn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tìm vui gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói xem? ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương phát hiện, vẫn là binh sĩ Đồng Gia Thành dẫn bọn họ ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Buổi sáng ngày thứ tám, bọn Từ Cửu Thiên lúc này mới trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Cửu Thiên kéo một cái ghế ra trước cửa, ngồi ngay lên, trong ánh mắt còn có chút buồn ngủ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hỏng rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cười hỏi hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao vậy được! ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Cửu Thiên khoát khoát tay, ngáp một cái: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ là hơi mệt! Nhưng chỉ là hơi thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn không phải là hư rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cho ngươi biết, trước khi đi, các nàng còn không nguyện ý lấy tiền, nói là miễn phí.. Có điều Từ Cửu Thiên ta là người thiếu tiền sao? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Cửu Thiên đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta len lén nhét tiền vào dưới gối của các nàng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn Từ Cửu Thiên một thân quân phục. ͏ ͏ ͏ ͏
Đoán chừng là bị nhận ra, quân phục đại đội khẩn cấp rất đặc thù, phía sau còn có hai chữ “Khẩn cấp”. ͏ ͏ ͏ ͏
Lần trước Tô Dương muốn ra ngoài mua bánh nướng nếm thử một chút. Đại thẩm bán bánh nướng cũng không lấy tiền của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ ca, ngươi nghĩ đến người nhà chút chứ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có người nhà! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cổ quái nhìn Từ Cửu Thiên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có vợ à? ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Cửu Thiên rất lớn tuổi rồi mà! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không muốn có vợ. Một mình được tiêu sái tự tại! ͏ ͏ ͏ ͏