Trương Tú Như vội vàng khách sáo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lưu Thẩm, Từ Tam ca, Trần Tam gia... Mọi người đừng khách sáo như vậy, tất cả mọi người đều quen biết vậy rồi, bình thường ngẩng đầu không gặp, cúi đầu lại thấy, nhi tử nhà ta, cũng là mọi người trông nó lớn lên mà, mọi người cũng được coi là trưởng bối của nó, nó cứu mọi người là việc nên làm, việc nên làm mà! ͏ ͏ ͏ ͏
“...” ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày đầu tiên sau khi Tước tai qua đi, Tô Dương vừa mới rời giường, đã nghe thấy có người đang ca hát. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đi tới nhà bếp, trông thấy mẫu thân ở trong bếp vừa bận rộn, vừa thì thầm hát. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhi tử, sao dậy sớm thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Trương Tú Như cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm qua vừa mới trải qua một trận đại chiến xong, ngươi không nghỉ ngơi thêm một chút đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương phát hiện, hôm nay mẫu thân nhà mình vẻ mặt rất rạng rỡ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không ngủ được! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì ngươi đi rửa mặt trước đi, cơm nước sắp xong cả rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần con giúp một tay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế thì ngươi giúp ta gọi Tiểu Tiểu đi, nó lười quá rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương rất hưởng thụ cuộc sống mãn nguyện người một nhà ở chung với nhau này. ͏ ͏ ͏ ͏
Ăn xong bữa sáng, Tô Dương vẫn còn thả Đại Địa Bạo Hùng ra kiểm tra. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên người đại địa bạo bùng nhẵn thín, da dẻ tạm thời được chữa trị xong, một số chỗ đã mọc lên lông tơ màu nâu nhật, những vị trí khác có vết sẹo, không hề có dấu hiệu lông dài ra... ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương hơi lo lắng, Đại Địa Bạo Hùng sẽ biến thành một con gấu hói. ͏ ͏ ͏ ͏
Thương thế của nó hồi phục cũng đã kha khá, thế nhưng con mắt kia tạm thời không cách nào phục hồi lại như cũ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bất Diệt Kim Thân, có khả năng gia tăng tốc độ khôi phục, thế nhưng không thể khiến bộ phận đã mất đi tái sinh lại! ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Tô Dương không hề để ý, bởi vì Đại Địa Bạo Hùng vốn chẳng thèm ngó tới! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương thậm chí còn hoài nghi rằng, Đại Địa Bạo Hùng có sự thưởng thức hơi kỳ lạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nó thích ngồi dưới mặt trời, dùng lưỡi liếm vết sẹo trên người nó. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi Đại Địa Bạo Hùng liếm vết sẹo của mình, tâm tình nó biểu hiện vô cùng khoái trá... ͏ ͏ ͏ ͏
Cái con này, hình như rất thích bộ dáng sẹo đầy người của bản thân! ͏ ͏ ͏ ͏
Được lợi cùng với trở thành Ngự Thú sư Thanh Đồng cấp, hai ngày nay, thân thể của Tô Dương cũng dần dần mạnh lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Buổi chiều ngày thứ hai sau khi Tước tai qua đi, kỳ nghỉ két thúc, Tô Dương ngồi lên trên tàu ngầm. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên tàu ngầm, Tô Dương nghe thấy cuộc trò chuyện của những hành khách khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Tước tai biến mất khỏi Thất Tinh thành, lại đi tập kích Thượng Mông thành ở phía đông. ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng thiệt hại ở Thượng Mông thành, không hề nghiêm trọng như Thất Tinh thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy trấn nhỏ ở phía nam của Thất Tinh thành, bị Ma Hóa chim sẻ xóa sổ hoàn toàn! ͏ ͏ ͏ ͏
Trở lại sân huấn luyện Thất Tinh Sơn, Tô Dương gặp được Từ Viễn Hùng lão sư, nói với lão về tình hình hắn muốn tốt nghiệp sớm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ! Ngươi muốn xin tốt nghiệp sớm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Viễn Hùng chỉ hơi ngạc nhiên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sủng thú của ngươi đã đạt tới Thanh Đồng cấp? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Viễn Hùng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngày hôm đó sau khi ngươi đánh bại Tô Uyển, ta đã biết, ngươi nhất định sẽ xin tốt nghiệp sớm, thế nhưng không nghĩ rằng ngày này lại đến nhanh như vậy... Lúc đó ta nhớ rằng, con ưng sủng kia của ngươi, thực lực tuy rằng rất mạnh, thế nhưng vẫn chưa đến Thanh Đồng cấp! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tước tai lần này, khi ta tác chiến với đám Ma Hóa chim sẻ kia, thực lực may mắn đã tăng lên một chút! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ là may mắn sao? Ngươi cảm thấy ta sẽ tin à? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ách! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng khiêm tốn, khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Viễn Hùng vỗ vỗ bả vai Tô Dương rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lịch sử của Học viện, cùng như lịch sử dài đằng đẵng của Thất Tinh thành, trong hơn hai trăm năm này, Học viện bồi dưỡi vô số Ngự Thú sư cho Thất Tinh thành, ngươi chắc chắn là ngươi ưu tú nhất! ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ lão sư quá khen! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta rất ít khi khen người khác, khen ngươi là thật lòng thật ý! ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Viễn Hùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng lúc Tô Uyển cũng vừa mới xin tốt nghiệp sớm, các ngươi cứ sát hạch cùng nhau đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Từ Viễn Hùng trước tiên báo cáo chuyện Tô Dương xin tốt nghiệp trước thời hạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Chuyện Tô Dương xin tốt nghiệp trước thời hạn, lan truyền nhanh chóng. ͏ ͏ ͏ ͏
Toàn bộ học sinh của năm ba lớp một đều thảo luận về chuyện này. ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng là hết cách, Tô Dương thực sự được người ta rất chú ý đến, học sinh lớp một có muốn không chú ý cũng khó khăn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta vốn tưởng rằng, Tô Uyển đại tỷ xin tốt nghiệp sớm một năm, đã rất lợi hại rồi, không nghĩ tới, còn có tên biến thái hơn nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng, Tô Dương mới thức tỉnh có chừng một tháng thôi đó! ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn mới lên lớp được có một tháng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng hắn thực sự có thực lực để xin tốt nghiệp, hắn từng đánh bại Tô Uyển đó! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện Tô Dương đánh ta, ta nói cho cha mẹ ta biết rồi, cha mẹ ta kêu ta nhận lỗi với Tô Dương... Dựa vào cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Gia gia ta cũng nói hệt như vậy... Hình như hắn cũng biết Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ba ba ta cũng muốn ta xin thứ lỗi Tô Dương, hắn còn kêu ta quay video về cho hắn xem! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó không phải là cha ruột của ngươi đâu đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Cút! ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ ràng là chúng ta bị Tô Dương đánh, còn phải xin lỗi Tô Dương, đúng là ức thật mà! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng Tô Dương muốn xin tốt nghiệp, nếu mà hắn thực sự tốt nghiệp trước thời hạn, ta nghi rằng ba ba ta sẽ dẫn ta đến nhà hắn chịu đòn nhận tội... ͏ ͏ ͏ ͏