Thấy Vương Tiền Minh không để ý tới mình, Chu Vạn Sơn lại chất vấn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đừng quên, nếu như không phải trước đây Hà tướng quân yêu quý, ngươi căn bản không đi được đến ngày hôm nay, Hà tướng quân coi trọng ngươi như vậy, tại sao ngươi có thể lấy oán trả ơn? ͏ ͏ ͏ ͏
Là một trong những tâm phúc của Hà Cương, nên thường ngày Chu Vạn Sơn cũng giao tiếp với Vương Tiền Minh. ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nữa quan hệ cá nhân giữa hai người còn không tệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hà Cương hoài nghi Vương Tiền Minh, thời điểm bảo Chu Vạn Sơn tìm hắn, trong lòng Chu Vạn Sơn còn hy vọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Hy vọng Vương Tiền Minh không có vấn đề! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng sau khi biết Vương Tiền Minh biến mất, hắn đã hoàn toàn phẫn nộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng Chu Vạn Sơn cũng không có biểu hiện sự phẫn nộ ra ngoài, chỉ nén ở trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Hiện tại hắn tìm được Vương Tiền Minh lại bạo phát! ͏ ͏ ͏ ͏
Không ai chịu được sự phản bội! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này không thể trách ta! Muốn trách, thì trách nữ nhân xấu xa kia, là nàng dụ dỗ ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Tiền Minh tuyệt vọng gào thét. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như không phải nàng, ta cũng không đi được tới bước này! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không muốn làm gian tế! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không muốn phản bội Hà tướng quân! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đều do nữ nhân xấu xa kia, là nàng hại ta! ͏ ͏ ͏ ͏
"..." ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Vạn Sơn hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nữ nhân nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Chính là nữ nhân xấu xa Bạch Khinh! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Khinh tỷ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải nàng còn có thể là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Tiền Minh giận dữ hét. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cho ngươi biết, gián điệp chân chính là Bạch Khinh, Bạch Khinh mới là người Thú Thần Giáo, nàng tiếp cận ta, gả cho ta, sinh cho ta hai đứa con trai, chính là vì kéo ta xuống nước! ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Vạn Sơn lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Khinh tỷ... Tại sao có thể là nàng? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha! Bạch Khinh tỷ? Đã đến nước này rồi ngươi còn gọi nàng là Bạch Khinh tỷ! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Tiền Minh cười lớn như bị thần kinh, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng bị nàng lừa, nàng chính là người Thú Thần Giáo, nếu như không phải nàng, ta cũng sẽ không đi đến một bước này! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chỉ không nghĩ đến mà thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Vạn Sơn thấp giọng nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước đây lúc liên hoan, Vương Tiền Minh từng dẫn vợ hắn là Bạch Khinh đi qua. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Vạn Sơn còn từng qua nhà Vương Tiền Minh làm khách. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong ấn tượng của hắn, Bạch Khinh chính là một nữ nhân hiền lành, ôn nhu, xinh đẹp! ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhiều bằng hữu đồng sự của Vương Tiền Minh đều hâm mộ Vương Tiền Minh cưới được một người vợ như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Tiền Minh cười lạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cho ngươi biết, năm năm trước, tiểu đội sáu đại đội khẩn cấp bị thành viên Thú Thần Giáo đánh úp bất ngờ, khiến toàn quân bị diệt, tiểu đội trưởng Trần Long chết trận, chính là tác phẩm của Bạch Khinh! ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc đó ta cũng không cẩn thẩn thuận miệng nói một câu! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Tiền Minh xoa xoa khuôn mặt thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau khi nhận được tin tức toàn bộ tiểu đội khẩn cấp số sáu bị diệt, ta cũng hoài nghi nàng, ta về nhà tìm được nàng, kết quả nữ nhân xấu xa kia trực tiếp ngả bài với ta... Ha ha! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy sao ngươi không phải vạch trần nàng? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta vạch trần nàng? Ta vạch trần nàng, ta cũng xong đời! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Tiền Minh tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ ta không phải chịu trách nhiệm việc tiểu đội khẩn cấp số sáu bị tiêu diệt ư? Ta làm việc nhiều năm như vậy, không cẩn thận tiết lộ tình báo, dẫn đến tổn thất, ta không phụ trách được sao? Ta cho ngươi biết, lúc đó nàng còn dùng hai đứa con trai uy hiếp ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như ta chết, nàng cũng chết, vậy cha mẹ ta, hai đứa con ta phải làm sao? Ngươi nói cho ta biết đi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Một bước sai, từng bước sai, ta đã không có đường quay về! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Tiền Minh lại nhìn Tô Dương nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô thiếu tá thật đúng là danh bất hư truyền, lúc này mới qua một ngày đã tìm được ta, nếu như không phải ngươi hành động nhanh như vậy, ta cũng không dám quyết định, hạ độc Hà tướng quân! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đi đến một bước kia! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn thấy, Vương Tiền Minh là một người phức tạp lại ích kỷ. ͏ ͏ ͏ ͏
Người như thế, hắn không thương cảm được. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói là vì con trai, vì cha mẹ, kết quả thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Còn không phải hạ độc Hà Cương, bỏ lại con cái, cha mẹ tự chạy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đoán, nếu như Vương Tiền Minh hạ độc thành công, giết chết Hà Cương. ͏ ͏ ͏ ͏
Bước tiếp theo của hắn chính là chạy đến Thú Thần Giáo tranh công xin thưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Tiền Minh tiếp tục hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta rất ngạc nhiên, ta đã cẩn thận như vậy, làm sao Tô thiếu tá biết ta ở chỗ này. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đoán! ͏ ͏ ͏ ͏
Nụ cười của hắn thực sự là gọi đòn! ͏ ͏ ͏ ͏
Con bài chưa lật, đương nhiên không thể nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Coi như người khác đoán được, Tô Dương cũng sẽ không thừa nhận! ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, nói chuyện kết thúc! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn về phía Thất Thải Mê Huyễn Điệp. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Tiền Minh thấy động tác của Tô Dương, lập tức kinh động hô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chờ một chút, ta nguyện ý nhận tội, khai hết sự thật, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đã xem qua tư liệu về Tô Dương, biết năng lực của con Thất Thải Mê Huyễn Điệp kia! ͏ ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc là Tô Dương trực tiếp cự tuyệt yêu cầu nhận tội của hắn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật không tiện, ta không tin ngươi, ta cảm thấy, vẫn nên tự mình đào ra tình báo, mới là thật! ͏ ͏ ͏ ͏