Những người dân thường này đều đói từ lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Bành Hướng Minh phái người đi mở kho lúa. ͏ ͏ ͏ ͏
Mỗi thành thị đều có xây các kho lúa, chủ yếu dự trữ lương thực, để đề phòng bất cứ tình huống nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Đây đã là truyền thống lâu đời. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng bên trong kho lúa, một nửa số lương thực đã bị hủy hoại bởi Thú Thần Giáo và đám tín đồ đó. ͏ ͏ ͏ ͏
May mà còn dư một ít! ͏ ͏ ͏ ͏
Bành Hướng Minh bận tối mày tối mặt, nhưng hắn vẫn sai người giúp Tô Dương chuẩn bị một chỗ ở sạch sẽ. ͏ ͏ ͏ ͏
Một viên sĩ quan trẻ tuổi cung kính hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô thiếu tá, ngươi có hài lòng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngôi nhà này vẫn được bảo quản khá tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Nền đất còn ẩm, vừa có người lau dọn sạch sẽ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng không tệ, Bành đội phó có lòng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương ngửi ngửi, hắn nghe thấy mùi xác chết của một trưởng lão của Thú Thần Giáo. ͏ ͏ ͏ ͏
- Haha, Tô thiếu tá hài lòng là tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương và Liễu Mộng Vân ngẩng đầu nhìn lên, một viên sĩ quan trung niên cường tráng bước xuống cầu thang với một cái thùng chất đầy rác. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân trông thấy quân hàm của đối phương, khóe miệng không nhịn được liền co quắp. ͏ ͏ ͏ ͏
Trung tá! ! ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng vẫn nghĩ, bản thân trở thành sĩ quan phụ tá cho người ta đã đủ làm người khác ghé mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng không ngờ rằng, còn có một vị quá đáng hơn! ͏ ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng, sĩ quan cấp trung tá, trong Tây Quân Bộ, ít nhất là sĩ quan cấp trung và cấp cao. ͏ ͏ ͏ ͏
Miễn là thành viên đơn vị chiến đấu Ngự Thú Sư, ít nhất cũng là cao thủ Tinh diệu cấp! ͏ ͏ ͏ ͏
Từ lúc nào mà sĩ quan cấp trung tá lại đến lau dọn thế này? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương khép hai chân lại, chào đối phương theo nghi thức quân đội: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trung tá! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân cũng vội vàng làm theo! ͏ ͏ ͏ ͏
Viên sĩ quan cấp trung tá ấy vội vã đặt chiếc thùng rác xuống, đối Tô Dương bọn họ đáp lễ lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương chỉ vào thùng rác, hỏi đến cùng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trung tá, đây là… ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ! Ngươi nói cái này sao! ͏ ͏ ͏ ͏
Trung tá vừa nói, vừa cúi xuống định nhặt thùng rác lên, nhưng Liễu Mộng Vân đã giành trước một bước. ͏ ͏ ͏ ͏
Vị trung tá bất lực nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải Bành đội phó nói bọn họ muốn giúp ngươi sắp xếp chỗ ở sao? Ta tình nguyện nhận nhiệm vụ này! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì tại sao ngươi lại tự mình làm như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Thiếu tá, cứ coi như là lời cảm ơn của ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Viên trung tá lực lưỡng xoa xoa tay có chút ngượng ngùng, hạ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cảm thấy rằng, ngoại trừ việc dọn dẹp phòng cho ngươi, dường như không còn làm được gì khác nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ách! ͏ ͏ ͏ ͏
Có lòng nhưng không cần đến mức này! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô thiếu tá, ngươi có thể ở trong phòng rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Hình như là cảm giác được bầu không khí có chút không tự nhiên, nên viên trung tá lực lưỡng đã bước vội về phía cửa lớn của biệt thự: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã dọn dẹp sạch sẽ cả rồi, ngươi không cần bận tâm… Ta còn có chuyện, đi trước nhé! ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa dứt lời, hắn ngay lập tức biến mất ngay cổng chính. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Biết ơn ta vì cái gì chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Điều quan trọng nhất thì đối phương lại không nói rõ ràng. ͏ ͏ ͏ ͏
Người sĩ quan trẻ tuổi bên cạnh thu lại ánh mắt, nói nhỏ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô thiếu tá, Trần trung tá có một đứa cháu ngoại tên là Trần Long. Năm năm trước, Trần Long là tiểu đội trưởng đội khẩn cấp thứ sáu Tây Quân Bộ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm? ͏ ͏ ͏ ͏
- Năm năm trước, tiểu đội khẩn cấp thứ sáu bị Thú Thần Giáo phục kích, toàn quân đều bị giết chết, cháu trai của Trần trung tá cũng bị đốt thành than cốc… ͏ ͏ ͏ ͏
- Hóa ra là vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cuối cùng cũng nhớ ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Thông tin về tiểu đội khẩn cấp thứ sáu vẫn do Vương Tiền Minh làm rò rỉ. ͏ ͏ ͏ ͏
Về phần bị đốt thành than cốc, có lẽ là do Ninh Kiên Thành nhúng tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Đêm hôm đó, Tô Dương nằm trong phòng ngủ, thả Thất Thải Mê Huyễn Điệp, tiến hành sắp xếp và phân tích kí ức của hai đại trưởng lão của Thú Thần Giáo, Hứa Ứng Thiên và Trần Nguyên Khôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Kiên Thành chết không toàn thây, thi thể biến thành tro tàn. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Hứa Ứng Thiên và Trần Nguyên Khôi, thi thể của hai người vẫn ở đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương tất nhiên không quên thu hoạch thông tin trong đầu hai người bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi biết rõ những việc hai Thú Thần Giáo đã làm, Tô Dương vô cùng hối hận. ͏ ͏ ͏ ͏
Hối hận vì đã cho bọn hắn cái chết quá hạnh phúc! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, Thất Thải Mê Huyễn Điệp tạo ra huyễn cảnh biến đổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn thấy trong cung điện lớn tối tăm, có một pho tượng kim loại Thú Thần cao ba mét. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nhìn thấy Hứa Ứng Thiên quỳ gối trên đệm hương bồ, thành kính tụng kinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên, toàn thân Hứa Ứng Thiên run lẩy bẩy. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Tô Dương chợt sinh ra linh cảm không lành! ͏ ͏ ͏ ͏
Nguy cơ cảm ứng? ͏ ͏ ͏ ͏
Làm sao có thể? ͏ ͏ ͏ ͏
Loại thời điểm này! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng loại nguy cơ này, cũng không phải quá mãnh liệt! ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng sẽ không chết, chỉ là rất nguy hiểm! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cảm thấy, dường như có chuyện quan trọng sắp xảy đến với mình. ͏ ͏ ͏ ͏