Sau đó Tô Dương lại bồi thêm một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ giết rất nhiều sủng thú của bọn họ thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bao nhiêu? ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất nhiều! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ách! ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng nữa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hình như ý của Tô Dương là, một mình hắn đánh ngã bốn vị cường giả Vương cấp, hơn hai mươi vị cao thủ Tinh Diệu cấp, còn giết phần lớn sủng thú của bọn họ... ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh ôm lấy đầu, hai bàn tay cắm vào trong mái tóc ngắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên nhân cụ thể là gì? Nói một chút coi! ͏ ͏ ͏ ͏
Đợi sau khi Tô Dương kể hết chuyện đã xảy ra cho Diêu Tinh nghe. ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh thật sự không biết nên khóc, hay nên cười nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Chuyện quái quỷ gì thế này? ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ một lời cạnh khóe đã đưa đến huyết án? ͏ ͏ ͏ ͏
Còn nữa... ͏ ͏ ͏ ͏
Thực lực của Tô Dương, sao lại tăng nhanh như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn ta nhìn lướt qua Tô Dương, lại nhìn về phía Liễu Mộng Vân, vô lực dựa vào ghế. ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh cảm thấy, sai lầm của Tô Dương cũng không lớn, đối với bất kỳ thanh niên nóng tính nào, bị người khác mắng như vậy, đều sẽ ra tay dạy dỗ đối phương. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng sai lầm của đứa nhỏ kia, cũng không lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Miệng thối, dạy dỗ một chút là được rồi, sao có thể tính là sai lầm lớn? ͏ ͏ ͏ ͏
Còn Tần thượng tá, nghiêm túc mà nói, thật ra cũng không có sai lầm lớn! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân ra tay đả thương người ở cửa thành Thịnh Kinh, chính là hành vi trái với pháp lệnh của Thịnh Kinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Tần thượng tá là có trách nhiệm bắt Liễu Mộng Vân lại! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng những vấn đề nhỏ này xảy ra liên tiếp, cuối cùng đã tạo thành cơn nhiễu loạn lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi về trước đi, ta đi bẩm báo Tần tướng quân, sau đó thương lượng với bọn họ, khả năng phiền phức có chút lớn! ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh nghĩ một lát, rồi thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tạm thời các ngươi đừng quay về Xương Võ thành, chờ thông báo của ta, hiểu chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sẽ xảy ra vấn đề rất lớn sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Cụ thể thì phải xem ý nghĩ của cấp trên, ta cũng không nói chính xác được. ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh xoa mặt, nhìn người thanh niên mình vẫn luôn rất thưởng thức trước mắt, thấp giọng nó: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà ngươi có thể làm tốt công tác chuẩn bị chạy trốn trước, đây là kết quả xấu nhất, hiểu chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy người nhà của ta... ͏ ͏ ͏ ͏
- Vấn đề không lớn lắm, bọn họ cũng cần thể diện, đâu phải là thổ phỉ, tất cả đều dựa theo quy định để xử lý! ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh thấp nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lời không dễ nghe ta nói trước, ta có thể không bảo vệ được ngươi, nhưng bảo vệ người nhà ngươi, vẫn không thành vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn Diêu đại đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai... ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh nặng nề thở dài một hơi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đi trước đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, Diêu Tinh đứng dậy rời khỏi chỗ này, cấp tốc chạy tới quân bộ Xương Võ thành, gặp Tần Bằng Trình. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi biết Tô Dương gây ra cuộc nhiễu loạn lớn như vậy ở Thịnh Kinh, ngay cả Tần Bằng Trình cũng không biết nên nói gì cho phải. ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Người tên Tiểu Đồng kia, Tần tướng quân có biết không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết, hơn hai năm rồi ta chưa về Thịnh Kinh, hơn nữa sao ta có thể quen biết một tiểu cô nương được? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy phải làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như là chuyện của Tây Nam bộ, Diêu Tinh còn có thể giải quyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng chuyện nàyliên quan đến tổng quân bộ, hắn ta không có năng lực lớn như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong cả Tây Nam quân bộ này, chỉ có Tần Bằng Trình mới có năng lực giúp được Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đầu tiên gọi hết các vị lãnh đạo đến, phải thông báo chuyện này cho bọn họ biết! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng sau, mười vị lãnh đạo cấp cao của Tây Nam quân bộ đóng giữ ở Xương Võ thành tụ tập lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh kể ngắn ngọn nguyên nhân chuyện đã xảy ra một lượt. ͏ ͏ ͏ ͏
Với tính tình của Tô thiếu tá, ta tương đối tin tưởng, hắn không biết nói láo, hơn nữa tình báo từ Thịnh Kinh, cũng sắp truyền về rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Một vị lãnh đạo cấp cao cảm thán: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thực lực của Tô thiếu tá, sao lại tăng lên nhanh như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Tần Bằng Trình mang vẻ mặt nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vấn đề cần thảo luận chủ yếu trong hội nghị khẩn cấp của chúng ta, không phải vấn đề này! ͏ ͏ ͏ ͏
Một vị lãnh đạo cấp cao hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ý của Tần tướng quân là, chúng ta thương lượng một chút, xem nên xử lý Tô Dương thế nào à? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải! ͏ ͏ ͏ ͏
Tần Bằng Trình lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhìn từ góc độ nguyên nhân gây ra chuyện này, chúng ta không thể xử lý Tô thiếu tá, ít nhất Tây Nam quân bộ chúng ta không thể, đừng quên Tô thiếu tá đã lập bao nhiêu công cho Tây Nam quân bộ chúng ta, đừng nên quên hắn đã lấy về bao nhiêu thể diện cho Tây Nam quân bộ, đừng quên, vết thương trên mặt hắn là do đâu mà có! ͏ ͏ ͏ ͏
Mười vị lãnh đạo cấp cao đều trầm mặc. ͏ ͏ ͏ ͏