Một vị lãnh đạo cấp cao lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, lão Mã, loại tội danh này, cùng lắm chỉ mở miệng phê bình vài câu, cấm túc vài ngày thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Mã Văn Hồng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy tội vũ nhục quân nhân tàn tật đang thi nhanh nhiệm vụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Với tình trạng bây giờ của Tô Dương, đúng là có thể coi như tàn tật, có điều cũng chỉ là chuyện một tháng trước mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Điều luật này, là sau khi Đại Tai Biến xảy ra mới xuất hiện. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước Đại Tai Biến không hề có. ͏ ͏ ͏ ͏
Chủ yếu là vì bảo vệ quân nhân bị tổn thương, tàn phế, đồng thời cũng vì bảo vệ người dân bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Mã Văn Hồng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta cùng nhau tố cáo, đám thanh niên kia cũng tố cáo, kéo bọn họ lên tòa án quân sự, làm chuyện này huyên náo hơn một chút! ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mã phó đại đội, vừa rồi khả năng ngươi chưa nghe rõ, người vi phạm luật lệ kia, khả năng chỉ có một người! ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho dù không thắng kiện được, chúng ta cũng có thể hủy hết tiền đồ của bọn họ! ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như làm lớn chuyện này lên, hoàn toàn có khả năng hủy sạch tiền đồ của đám thanh niên kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Tội dang làm nhục quân nhân tàn tật, nhìn qua hình phạt không quá nghiêm trọng, nhưng trong Vân Quốc Liên Bang do quân đội chưởng khống, loại tội danh này đã phạm phải điều cấm kỵ trong quân đội. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám thanh niên kia rất có thể đều có bối cảnh quân đội, sau này có lẽ cũng sẽ gia nhập, phát triển trong quân đội. ͏ ͏ ͏ ͏
Một khi gánh phải loại tội này, cho dù cuối cùng không bị phán xử, chỉ cần lan truyền ra ngoài, đều sẽ bị phần lớn quân nhân bài xích. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhất là khi Tây Nam quân bộ dùng danh nghĩa của mình tiến hành lên án. ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm vậy có gì tốt với Tô Dương? ͏ ͏ ͏ ͏
- Khiến thế lực sau lưng của đám thanh niên kia không dám hành động thiếu suy nghĩ, đè chuyện này lắng xuống. Bây giờ điều đáng lo nhất, không phải sợ bọn họ giờ trò sau lưng sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Mã Văn Hồng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu bọn họ không đè chuyện này xuống, chúng ta sẽ gióng trống khua chiêng kiện từng người một, lần này không phải do chúng ta cố tình gây sự, cho dù đến tổng quân bộ đối chất, chúng ta cũng không sợ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như bọn họ vẫn muốn làm chuyện xấu thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì tiện thể làm lớn chuyện này lên, càng huyên náo càng tốt, ba bên đều sai, đến lúc đó tổng quân bộ sẽ phải cân nhắc ảnh hưởng của chuyện này đối với phần lớn quân nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Mã Văn Hồng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con người trời sinh thích đứng về phe kẻ yếu, phần lớn quân nhân đều sẵn lòng đứng về phía Tô Dương, dù sao chuyện này cũng liên quan đến lợi ích thiết thực của bọn họ, chỉ cần chúng ta tỏ thái độ kiên quyết một chút, chắc hẳn sẽ không thua, tổng quân bộ cũng phải nể mặt chúng ta vài phần. ͏ ͏ ͏ ͏
Tần Bằng Trình gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói cách khác, chuyện này cũng chưa đến mức xấu nhất! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng là chưa đến mức xấu nhất, ít ra Tô Dương không giết người! ͏ ͏ ͏ ͏
Trương thượng tá thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hơn nữa người hắn trêu chọc, chỉ là Thành Vệ Quân của Thịnh Kinh, chứ không phải người của tổng quân bộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Mã Văn Hồng lại bổ sung: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu thật sự trở mặt với nhau, chúng ta cũng có thể kiện Thành Vệ quân của Thịnh Kinh phá hoại quân kỷ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ách! ͏ ͏ ͏ ͏
Đám lãnh đạo cấp cao đều nhìn Mã Văn Hồng. ͏ ͏ ͏ ͏
Cách làm này của Mã Văn Hồng, hình như muốn triệt để đắc tội với Thành Vệ Quân của Thịnh Kinh! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đầu tiên chưa nói đến việc vị Tần thượng tướng kia làm khó dễ Tô Dương, chỉ cần xét trên quan điểm khi xung đột xảy ra, hắn phái ra bốn vị cường giả Vương cấp, hơn hai mươi cao thủ Tinh Diệu cấp, gần như đã phái ra toàn bộ cao thủ của Thành Vệ quân, kết quả lại bị Tô Dương, một Ngự Thú sư Tinh Diệu cấp đánh cho tan tác, đây không phải phá hoại quân kỷ thì là gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Mã Văn Hồng bĩu môi khinh thường: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sức chiến đấu thế này, nếu thật sự có hung thú công thành, bọn hắn có thể bảo vệ được Thịnh Kinh sao? Ta không hiểu nỏi, sao Thành Vệ quân của Thịnh Kinh lại lưu lạc tới mức này, đúng là sỉ nhục của Vân Quốc Liên Bang chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Lời Mã Văn Hồng nói, có chút như đang già mồm cãi láo. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng cũng không phải không có đạo lý! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lần xung đột này, Thành Vệ quân của Thịnh Kinh đã tỏ ra bọn họ quá yếu! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói không chừng, chúng ta chưa cần làm lớn chuyện này, nó đã lan truyền ra ngoài từ lâu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tần Bằng Trình gõ bàn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cứ làm như vậy đi, Mã phó đại đội trưởng, chuyện lần này làm phiền ngươi tự mình đến Thịnh Kinh một chuyến, trước tiên điều tra lời Tô Dương nói một chút, xem có phải là thật hay không, nếu như hắn không nói dối, vậy thì cứ tiến hành theo kế hoạch. ͏ ͏ ͏ ͏
Phái người bình thường đi, Tần Bằng Trình không yên tâm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Mã Văn Hồng gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Diêu Tinh hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy phải sắp xếp Tô Dương thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước tiên để hắn tạm nghỉ ngơi một khoảng thời gian! ͏ ͏ ͏ ͏
Tần Bằng Trình hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, vết thương của hắn thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏