Liễu Mộng Vân bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Người làm ăn như bọn họ, đều thích kiểu này, cũng có thể có suy nghĩ muốn mời chào ngươi, có điều khả năng mới chỉ có ý đồ thăm dò ngươi một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cảm thấy, ta có nên đi hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiện giờ chính là thời khắc mấu chốt, tạm thời vẫn không nên đi, Tây Nam quân bộ đang dốc sức giúp ngươi, bây giờ nếu ngơi đi, có thể sẽ khiến cho lãnh đạo cấp cao mất hứng! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta sẽ từ chối giúp ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ngươi nói với phụ thân mình, gần đây ta bận rồn nhiều việc! ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai ngày sau, đột nhiên Liễu Mộng Vân đẩy cửa vào nói với hắn, Liễu Long đang chờ trước cửa Tiểu đội khẩn cấp số mười ba, muốn gặp hắn một lần. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao lão cha của ngươi lại tới đây? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết, lần trước khi ta từ chối ông ấy, ông ấy không nói gì với ta cả. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhắc đến điều này, Liễu Mộng Vân cũng rất bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có muốn gặp mặt một lần không? ͏ ͏ ͏ ͏
Nói ra thì, cường giả Liễu Long Vương Giả cấp, là người phụ trách Trân Bảo Các khu vực tây nam bộ, tự mình đến cửa cầu kiến Tô Dương, Tô Dương không tiện từ chối. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như từ chối, có vẻ như hắn quá kiêu ngạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Không nể mặt người ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Truyền ra ngoài, chắc chắn Liễu Long sẽ bị mất thể diện. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong Tây Nam bộ, Liễu Long vẫn có sức ảnh hưởng nhất định. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như Tô Dương nhớ không lầm, quan hệ giữa hắn và Mã phó đại đội không tệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở Tây nam bộ này, coi như là nhân vật có quyền thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhất là sau khi Trân Bảo Các phái hai vị cường giả Vương cấp đến Tây Nam bộ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì gặp! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nghĩ một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như phụ thân ta cho ngươi thứ tốt gì, ngươi cứ nhận lấy, đừng khách khí với ông ấy, nếu như hắn muốn ngươi cam kết điều gì, thì ngươi cân nhắc một chút, đừng vội vàng từ chối! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ách... ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe thấy Liễu Mộng Vân nói vậy, Tô Dương có chút sửng sốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhi tri kỷ của Liễu Long, chắc chắn là gian tế rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Long vừa bước vào cửa phòng làm việc, Tô Dương lập tức đứng dậy khỏi ghế. ͏ ͏ ͏ ͏
- Liễu tiền bối, lâu rồi không gặp! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Long cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô thiếu tá, gần đây đúng là... Danh dương tứ hải! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nghe thấy Liễu Long nói thế, cũng có chút xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngồi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thấy Liễu Long ngồi xuống, Tô Dương cũng ngồi vào ghế sô pha đối diện với ông ta: ͏ ͏ ͏ ͏
- Liễu tiền bối cũng biết rồi à? ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao có thể không biết được? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Long vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nghĩ rất nhanh thôi, cả Vân Quốc Liên Bang này đều sẽ biết. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân bê một ly trà đến cho Liễu Long sau đó ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần này ta tới đây để cảm tạ ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao lại nói vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm tạ ngươi đã bảo vệ con gái ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là lý do đến gặp mặt sao? Tô Dương chỉ có thể nói một từ “Hay”. ͏ ͏ ͏ ͏
Không ai tìm ra được sơ hở nào cả ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như không phải do Liễu Mộng Vân đã nói trước với hắn, rất có thể hắn cũng bị lừa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nàng là phó quan của ta, vốn dĩ cũng nghe theo mệnh lệnh của ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Long hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngầm đồng ý cũng tính? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao không tính? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta hiểu! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Long gật đầu, có chút vui mừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước đây ta còn có chút không yên lòng về Mộng Vân, bây giờ ta yên tâm rồi, ngay cả con gái nhà chúng ta hiện tại cũng khen ngươi không dứt miệng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng bình thường thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Là người phụ trách Trân Bảo Các, Liễu Long quen biết rất nhiều nhân vật. ͏ ͏ ͏ ͏
Có vài người lãnh đạo, khi xảy ra chuyện, rất hay vứt thuộc hạ ra gánh trách nhiệm thay mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói dễ nghe là: Bỏ xe giữ tướng! ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì bọn họ chỉ ngầm đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho dù có văn kiện rõ ràng, bọn họ cũng có thể mặt dày chối cãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương có thể nghĩ như vậy, cũng coi như nhân vật có nhân có nghĩa rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy ngày trước khi Mộng Vân về nhà, ta mới phát hiện ra, hiện giờ con bé đã là cao thủ Tinh Diệu cấp rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Long cảm thán: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta hỏi con bé vì sao thực lực lại tăng lên nhanh như vậy, con bé nói là do Tô thiếu tá dạy dỗ, còn cho con bé mấy viên Linh Thần quả có giá trị liên thành. Ngươi vẫn luôn chiếu cố Mộng Vân, trong lòng Liễu Long ta nhớ rõ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thấy vẻ mặt chân thành của Liễu Lòng, Tô Dương cũng có chút xúc động. ͏ ͏ ͏ ͏
- Liễu Mộng Vân là phó quan của ta, nếu như thực lực của nàng quá thấp, sẽ chỉ khiến kéo chân ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha ha! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Long cười to, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý do này, nếu như Mộng Vân nghe thấy, khả năng sẽ rất khó chịu, từ nhỏ con bé đã hiếu thắng rồi, nếu như ngươi nói con bé là gánh nặng, nó sẽ liều mạng nâng cao thực lực. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hình như là thế thật, vậy thì ta phải tranh thủ kích thích nàng một chút mới được! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, Tô thiếu tá giết nhiều sủng thú của Thành Vệ Quân Thịnh Kinh như vậy, còn đắc tội với bốn vị cường giả Vương cấp, không gặp phải phiền phức chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đám người Tần tướng quân đang xử lý giúp ta! ͏ ͏ ͏ ͏