Đám người tản ra, Tô Dương trông thấy ngay hai người bình thường đang giằng co, một người cầm lấy chân cô gái, hình như muốn kéo nàng ta đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Tô Dương vừa xuất hiện, hai người bình thường kia đã buông tay ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Cô gái kia nằm trên mặt đất, quần áo xốc xếch, tóc tai rối bời che kín mặt, làn da của nàng ta rất trắng, chắc hẳn dung mạo cũng không tệ lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên cạnh nàng ta, ngoài hai người thường đến bắt người kia ra, còn có hai người nam tử khuôn mặt hung ác. ͏ ͏ ͏ ͏
Người cầm đầu, còn là một vị Ngự Thú sư. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho dù thực lực không đáng để nhắc tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên cạnh còn có một vị nam tử trung niên gầy yếu mặc quần áo màu xám tro, ngồi trên bậc thang, kinh ngạc nhìn đám người Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện gì thế này? ͏ ͏ ͏ ͏
Vị Ngự Thú sư cầm đầu kia nhìn thấy đám người Tô Dương, ngược lại không khẩn trương như đám Ngự Thú sư bình thường không thuộc về quân đội. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trưởng quan, là thế này, Lưu Trường đã bán nữ nhi của hắn cho chúng ta rồi, chúng ta có khế ước làm chứng! ͏ ͏ ͏ ͏
Ngự Thú sư lấy ra một tờ khế ước, cung kính đưa tới trước mặt Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nhận lấy tờ khế ước, nhìn lướt qua hỏi nam tử gầy yếu kia: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là chữ ký của ngươi à? ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Trường lớn tiếng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trưởng quan, là chữ ký của ta, nhưng mà đó là do ta nhất thời hồ đồ, thua váng đầu trong sòng bạc! ͏ ͏ ͏ ͏
Vị Ngự Thú sư kia tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lưu Trường, khế ước đã ký rồi, ngươi đừng quỵt nợ! ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ hài tử đang nằm dưới đất bò đến trước mặt Liễu Mộng Vân, kêu khóc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trưởng quan, van cầu ngươi mau cứu ta, ta không muốn bị bán, ta không muốn đi cùng bọn họ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Trường cũng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Cầu xin Liễu Mộng Vân giúp một tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay cả bình dân đang xem náo nhiệt bên cạnh cũng cảm thấy, hôm nay khả năng hai cha con Lưu Trường được cứu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Liễu Mộng Vân thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Khuôn mặt nàng vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có chút cảm xúc nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ cầu xin lầm người rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Còn lâu Liễu Mộng Vân mới quan tâm đến sống chết của bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng quay đầu nhìn về phía Tô Dương, chờ Tô Dương hạ lệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương vươn tay ra, Liễu Mộng Vân vội vàng đặt khế ước vào trong tay hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Vị Ngự Thú sư kia cũng đi đến bên cạnh Tô Dương, rất cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trưởng quan, đừng nghe Lưu Trường nói mò, khi hắn ký kết khế ước, hắn rất tỉnh táo! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn lướt qua tờ khế ước, đúng là hoàn toàn không có vấn đề gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Còn có cả chữ ký đồng ý của Lưu Trường. ͏ ͏ ͏ ͏
Huống chi Lưu Trường cũng đã thừa nhận. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương không thèm để ý, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Niên đại nào rồi, mà người làm phụ thân, cứ nghĩ đến chuyện bán nữ nhi của mình, là có thể bán được, ngươi nói xem có đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này.. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngự Thú sư kia khó xử. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lời nói của Tô Dương, hắn nghe ra được, vị trưởng quan này không tán thành cuộc mua bán ấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám bình dân bên cạnh cũng nghe ra được ý của Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lưu Lỵ kia được cứu rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, lần này nàng ta gặp may! ͏ ͏ ͏ ͏
- Một cô nương rất tốt, sao lại có một người phụ thân như vậy, đúng là quá thê thảm! ͏ ͏ ͏ ͏
"..." ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Trường vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trưởng quan nói đúng, trưởng quan nói đúng, ta không có quyền bán nữ nhi của mình, ta không có quyền bán nữ nhi của mình! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn hắn giống như vừa chộp được một cọng cỏ cứu mạng. ͏ ͏ ͏ ͏
Có thể cứu vãn tổn thất rồi, nhất định phải cứu vãn được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà Trưởng quan, tên Lưu Trường này đã đổi nữ nhi của hắn thành tiền, sau đó đánh thua sạch... Ông chủ bảo ta tới bắt người, nếu ta trở về tay không, thì không có cách nào báo cáo kết quả công việc được. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, hình như cũng đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhà hắn không có tiền sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã thua sạch rồi, ngay cả nhà cũng đã bán! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy à! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương sờ cằm một cái, tay chạm vào lớp băng vài thô ráp, chỉ vào Lưu Trường nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng là hắn không có quyền bán nữ nhi của mình, nhưng hắn có quyền bán mình, nếu hắn không có gì cả, vậy các ngươi mang hắn về đi, ta thấy tuổi tác của hắn cũng không cao, xem ra vẫn còn tác dụng! ͏ ͏ ͏ ͏
Còn có thể làm như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Vị Ngự Thú sư kia sửng sốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Người xem náo nhiệt ở bên cạnh cũng sửng sốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay cả Liễu Mộng Vân, cũng không ngờ Tô Dương lại xử lý theo cách này. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng còn tưởng rằng, Tô Dương sẽ đột nhiên tốt bụng, cứu giúp người một nhà này! ͏ ͏ ͏ ͏
Vị Ngự Thú sư kia đau khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà trưởng quan, chúng ta bắt hắn về làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn có giá trị! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương thuận miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vứt xuống biển, coi như mồi câu cá! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ách... ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra Lưu Trường vẫn có chút giá trị ͏ ͏ ͏ ͏
Nói đúng ra, chỉ cần là người còn sống, đều có giá trị. ͏ ͏ ͏ ͏
Làm lao động tay chân, làm mồi nhử, cũng được! ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, chuyện này cứ xử lý như vậy đi, tất cả giải tán! ͏ ͏ ͏ ͏