Tô Dương hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cha con Lưu Trường làm sao vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
- Con gái của Lưu Trường bị người trong sòng bạc bắt đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý do gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương bình tĩnh hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có lý do gì! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có lý do gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Phương Kinh nhỏ giọng nói ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã hỏi hàng xóm của Lưu Lỵ, người của sòng bạc trực tiếp đến bắt người đi, cũng không thả Lưu Trường ra… ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói, hình như ngươi rất để ý đến Lưu Lỵ kia! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nhớ, trước đây hình như ngươi cũng không quen biết hai cha con kia đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Phương Kinh cúi đầu, hiển nhiên có chút xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương quan sát Phương Kinh một lát. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuổi tác Phương Kinh còn lớn hơn hắn, có lẽ đã hai mươi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhớ lại nhan sắc con gái Lưu Trường, hắn nhớ hình như cũng không tệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai mươi tuổi, tuổi trẻ tràn đầy tinh lực, thích một vị cô nương cũng là bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau ngày đó, ngươi lại đi qua nhà Lưu Trường? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Phương Kinh thành thật thừa nhận. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn lấy hết can đảm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ đại nhân, ta chỉ muốn giúp Lưu Lỵ một tay… Thực ra Lưu Lỵ là cô nương tốt, chỉ là nàng ấy quá thất vọng về Lưu Trường, mẫu thân nàng ấy bị Lưu Trường chọc cho tức chết! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương từ chối cho ý kiến lên tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thực ra, Tô Dương không hề để ý Lưu Lỵ là ai. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhân phẩm như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn chỉ để ý, tại sao sòng bạc kia lại muốn bắt Lưu Lỵ đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải hắn đã giải quyết rất ổn thỏa rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay chính hắn, cũng cảm thấy hết sức hài lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Sòng bạc kia… Là có ý gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Cho là hắn xử lý không ổn? ͏ ͏ ͏ ͏
- Lưu Lỵ bị mang đi vào thời gian nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Sáng hôm nay! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi biết vị trí sòng bạc kia không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Huynh Đệ sòng bạc, biết! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta giúp ngươi tìm người trở về! ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn Thành chủ đại nhân! ͏ ͏ ͏ ͏
- Lưu Lỵ là cư dân Đại Tiều thành, thuộc quản lý của ta, không cần cảm ơn! ͏ ͏ ͏ ͏
Phương Kinh hơi do dự một chút, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, Thành chủ đại nhân, ta nghe nói đứng sau sòng bạc kia là Ngự Thú sư trong Trân Bảo Các! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ! Là Liêu Nguyên Khải sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cảm thấy, đường đường cường giả Vương cấp, không nghèo đến nỗi phải mở sòng bạc chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng dù là Liêu Nguyên Khải mở? ͏ ͏ ͏ ͏
Vậy thì thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải, nghe nói là Ngự Thú sư thuộc hạ của Liêu Nguyên Khải mở! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì không thành vấn đề! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương gật đầu, lớn tiếng hô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Liễu phó quan! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân đẩy cửa tiến vào phòng làm việc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có chuyện gì không, Thành chủ đại nhân? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương ra lệnh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dẫn theo người, niêm phòng sòng bạc bắt Lưu Lỵ đi, nhốt hết người trong sòng bạc vào đai lao, lý do là tụ tập đông người đánh bạc trái phép, lừa bán người… ngươi cảm thấy tội gì thích hợp, cứ lấy ra dùng là được! ͏ ͏ ͏ ͏
Ở giai đoạn hiện tại, tuy là phố đèn đỏ, sòng bạc vẫn được ngấm ngầm tồn tại. ͏ ͏ ͏ ͏
Giai đoạn đầu Đại Tai Biến, vẫn có người bán con bán cái, Vân quốc Liên Bang ốc còn không mang nổi mình ốc, nên không có thời gian truy cứu. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng luật pháp trước Đại Tai Biến, Vân quốc Liên Bang vẫn chưa huỷ bỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người kia mở sòng bạc tùy ý hành động, đương nhiên có thể xem là trái pháp luật! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe nói sau lưng bọn hắn có Trân Bảo Các, nếu có người phản kháng thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì giết, có vấn đề gì, ta chịu trách nhiệm! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, Thành chủ đại nhân! ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với mệnh lệnh của Tô Dương, Liễu Mộng Vân không hề có chút do dự nào, lựa chọn phục tùng ngay lập tức. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi theo ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân nói với Phương Kinh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân tìm được Đồng Quân Hạo – người phụ trách trực đêm nay, truyền đạt lại mệnh lệnh của Tô Dương cho hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Một mình nàng không thể bắt được người mang về. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng Huynh Đệ sòng bạc hình như có Trân Bảo Các đứng sau! ͏ ͏ ͏ ͏
Đồng Quân Hạo nói ra nghi ngờ của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ đại nhân nói, có vấn đề gì, hắn gánh chịu! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thực sự? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cần thiết phải lừa ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì không thành vấn đề! ͏ ͏ ͏ ͏
Sự tích về Tô Dương, Đồng Quân Hạo cũng có nghe thấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn biết, vị Tô thành chủ này của bọn hắn, có tiếng là bao che khuyết điểm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc trước nảy sinh xung đột với Thành Vệ Quân của Thịnh Kinh, chính là vì bảo vệ phó quan của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng, làm thuộc hạ, chỉ sợ thượng cấp bỏ rơi oan uổng, bị thượng cấp quăng đi làm quân cờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở phương diện này, danh tiếng của Tô Dương, là cực kỳ tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Thành Vệ Quân của Thịnh Kinh, nhìn thế nào, cũng đều lợi hại hơn Trân Bảo Các của Đại Tiều thành rất nhiều! ͏ ͏ ͏ ͏
Vì vậy, Đồng Quân Hạo không do dự nữa, dẫn theo ba mươi tên lính tinh nhuệ, cùng với 300 Thành Vệ Quân phổ thông, theo Liễu Mộng Vân đi thẳng đến Huynh Đệ sòng bạc! ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trên đường, Đồng Quân Hạo cũng biết được đại khác chuyện đã xảy ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngược lại hắn không cảm thấy Tô Dương chuyện bé xé ra to, mà cảm thấy Huynh Đệ sòng bạc không thức thời! ͏ ͏ ͏ ͏
Màn đêm buông xuống, Đại Tiều thành một mảnh đen nhánh. ͏ ͏ ͏ ͏