Tiền Hải Long cau mày hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ ngươi không nói cho nàng biết, cụ thể điều đến nơi nào thì Đông Nam Quân Bộ chúng ta vẫn sẽ dựa theo ý kiến của nàng sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiền tướng quân, Liễu Mộng Vân không muốn rời khỏi Đại Tiều Thành! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Tiều Thành có gì tốt? Chẳng lẽ nàng còn muốn thế thân Tô Dương làm thành chủ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải ý đó! ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Liễu Mộng Vân là muốn tiếp tục đảm nhiệm chức vị phó quan của Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiếp tục đảm nhiệm chức vị phó quan của Tô Dương? ͏ ͏ ͏ ͏
Hai mắt Tiền Hải Long trợn tròn, hắn kinh ngạc thốt lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã là cường giả Vương giả cấp mà nàng còn muốn làm phó quan? Ngươi không gạt ta đấy chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long tính ngàn tính vạn, cũng không không tính tới tình huống này! ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sự thực chính là như vậy, chính miệng Liễu Mộng Vân đã nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Dương cưỡng ép nàng? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hẳn là không có. Tô Dương vẫn tương đối tôn trọng ý kiến Liễu Mộng Vân, nếu như Liễu Mộng Vân nói mình muốn đi, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng, nhưng sau khi Liễu Mộng Vân nói muốn tiếp tục ở lại giúp đỡ Tô Dương, thái độ Tô Dương liền thay đổi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn ủng hộ quyết định của Liễu Mộng Vân? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ủng hộ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao ngươi không nói đây là quân lệnh, là quyết định của cao tầng Đông Nam Quân Bộ chúng ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương sợ quân lệnh này sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân không muốn nói gì về việc này. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ là quân lệnh bình thường thăng chức điều đi nơi khác mà thôi, đương sự có quyền cự tuyệt. Không phải điều lệnh khẩn cấp, không phải điều lệnh trong thời gian chiến tranh, cho dù có cự tuyệt, cùng lắm thì đương sự không được trọng dụng nữa thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Người ta vốn đã không muốn thăng chức! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có nói! ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân đáp, lại nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu Liễu Mộng Vân muốn đi, Tô Dương sẽ buông tay, không hề so đo. Liễu Mộng Vân không muốn đi, hắn cũng tỏ ra sẽ ủng hộ Liễu Mộng Vân. Tướng quân, ngươi cũng biết, quan hệ bọn hắn rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long đau đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên là ta biết, nhưng toàn bộ Vân quốc Liên Bang cũng không có tiền lệ cường giả Vương giả cấp lại làm sĩ quan phụ tá! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy làm sao bây giờ, Tiền tướng quân? ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long nói ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được! Loại chuyện đau đầu như vậy không thể để một mình ta đau được! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long lập tức cho phó quan thông báo mở hội nghị cao tầng Đông Nam Quân Bộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nửa giờ sau, tất cả cao tầng đang có mặt tại Chương Hải Thành đều ngồi trong phòng hội nghị. Cho dù có cao tầng không tham gia được, vẫn sẽ phái một phó quan bộ môn thay mặt tham gia, mỗi một bộ môn đều có ít nhất hai phó quan, cũng không sợ có người vắng mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lưu Thượng tá, ngươi thuật lại đơn giản chuyện đó một lần! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long không nhiều lời, trực tiếp vào thẳng vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Vân cũng không thêm mắm dặm muối nói lung tung, hắn tận lực đứng ở góc độ trung lập, thuật lại toàn bộ tình huống. Hắn hiểu rất rõ, nếu như Tô Dương tiếp tục phát triển, nói không chừng sẽ có một ngày được ngồi trong căn phòng họp này. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn không muốn đắc tội Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Lưu Vân nói xong, toàn bộ cao tầng Đông Nam bộ đều trầm mặc. ͏ ͏ ͏ ͏
Quả thực Liễu Mộng Vân có hơi tùy tính, nhưng không ai lên tiếng phê phán. Lưu Vân không muốn đắc tội Liễu Mộng Vân, không muốn đắc tội Tô Dương, mà bọn họ cũng có cùng ý đó. Chỉ cần Tô Dương và Liễu Mộng Vân không vi phạm vấn đề về mặt nguyên tắc, bọn họ sẽ không đắc tội hai người này. ͏ ͏ ͏ ͏
Giáo viên thường rất dễ tha thứ cho học trò giỏi, mà thượng cấp cũng rất dễ bỏ qua cho nòng cốt ưu tú, đều muốn nâng niu trong lòng bàn tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long thấy mọi người không nói gì, chỉ có thể mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi cảm thấy việc này nên làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hay là chúng ta cứ tôn trọng ý muốn của Liễu Mộng Vân? ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe được An Hàng nói như vậy, các cao tầng còn lại cũng chậm rãi biểu đạt ý kiến của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cứ thẳng thắng vậy đi. Nếu Liễu Mộng Vân không muốn đi, chúng ta cũng không tiện miễn cưỡng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như Liễu Mộng Vân không muốn, cho dù dùng thủ đoạn bức ép nàng đi, nói không chừng trong lòng nàng sẽ cảm thấy oán giận chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mà phía bên Tô Dương phỏng chừng cũng sinh ra bất mãn với chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng hiểu được nên lấy ổn làm chủ, nếu như bọn họ thật sự không vui vẻ, xin tổng bộ dời đi nơi khác, tổn thất của chúng ta sẽ lớn lắm! ͏ ͏ ͏ ͏
Có cao tầng trêu đùa: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hai đứa nhỏ này thích dính vào nhau thì cứ để chúng dính vào nhau thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Những người khác cũng cười to. Bọn họ hiểu được giữa Tô Dương và Liễu Mộng Vân có gì. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cùng lắm thì, nếu sau này Đông Nam bộ có tình huống khẩn cấp, chúng ta liền điều động lâm thời Tô Dương hoặc Liễu Mộng Vân đi, sau khi dùng xong lại trả về vị trí cũ, mà Tô Dương cũng không tiện nói chúng ta không phải! ͏ ͏ ͏ ͏
- Biện pháp này tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, biện pháp này cũng rất không tệ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Hoàn toàn không phải lãng phí sức chiến đấu, còn có thể giảm bớt gánh nặng cho một vài chỗ khác nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
"..." ͏ ͏ ͏ ͏