Chuyện thống kê danh sách còn lại không cần Tô Dương phí tâm, phó quan của Tiền Hải Long đã mau chóng rút quân về quân bộ để báo cáo tình huống đấu loại với Tiền Hải Long rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long nhịn không được nói ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Trung tá, lần này ngươi xuống tay có chút ngoan độc quá, không một ai lên được đến đỉnh núi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vốn ta cũng định nhẹ tay một chút, nhưng có người dám khiêu khích ta, hỏi ta là nếu cả 16 người đều lên được đến đỉnh núi thì sao. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương bắt đầu giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hơn nữa, ta cũng cảm thấy làm thế rất tốt, chỉ có nâng cao độ khó mới tìm ra được thiên tài chân chính. Ta thấy Vương Phi kia cũng không tệ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải long không có ý định tiếp tục truy cứu Tô Dương, Tô Dương là giám khảo, quả thực hắn có tư cách nâng cao độ khó bài thi. Chỉ cần quy tắc tranh tài không có vấn đề gì, chỉ cần có thể chọn ra mười sáu vị trí, Tô Dương đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan của Tiền Hải Long đứng bên cạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy cũng được, cho đám nhóc kia chút đả kích cũng tốt lắm, đỡ cho bọn chúng cứ nghĩ mình là thiên tài! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương gật đầu, ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chính là muốn như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, Tô Trung tá, chừng nào thì ngươi xuất phát? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đợi lát nữa liền đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Hẳn là đám người An Hàng còn chưa tới Điền Tân Thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu quả thực Tô Dương có thể chạy đến Điền Tân Thành trong vòng mấy phút như đã nói, thì bây giờ mà đi sẽ hơi sớm một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta muốn đi sớm một chút, chỉ e sẽ bỏ lỡ! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhiệm vụ lần này không giống với nhiệm vụ lần trước, vả lại hắn đã xong chuyện ở Chương Hải Thành rồi, tiếp tục chờ ở Chương Hải Thành chỉ lãng phí thời gian, còn không bằng đến Điền Tân Thành dạo trước. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long đồng ý, lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết Tô Trung tá rất giỏi trong phương diện điều tra, chuyện ở Bạc Hải Thành lần này liền nhờ ngươi vậy. Trước khi An Hàng đi ta có nhắc nhở hắn rồi, bảo hắn lắng nghe ý kiến của ngươi nhiều chút. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Tiền tướng quân tín nhiệm! ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe được Tiền Hải long nói thế, trong lòng Tô Dương cảm thấy rất thoải mái, hắn thích cảm giác được người khác tín nhiệm như thế này. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong nhiệm vụ lần này, ngươi nhớ phải chú ý an toàn. Ta biết Tô Trung tá có khả năng bảo vệ tính mạng rất lợi hại, nên mong ngươi dưới tình huống tính mạng bản thân không bị nguy hiểm, cố gắng giảm bớt tổn thương cho cao thủ Đông Nam Quân Bộ. Nếu như thực lực quân địch quá mạnh, các ngươi có thể linh động một chút, nên lui thì cứ lui. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long nhỏ giọng nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lời thật mất lòng, Bạc Hải Thành đã không còn, chúng ta cũng không thể vì người chết mà tổn hao người sống, Đông Nam bộ vẫn nên tận lực không để tổn thất quá nhiều nhân lực là tốt nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nhiệm vụ lần này, có thể xác định được kẻ địch là thành công rồi. Nếu các ngươi thật sự đánh không lại, hoặc nếu đánh sẽ tạo thành hai bên cùng thiệt hại, thì hãy quả quyết rút về. Quân đội chúng ta không chỉ có rất nhiều cao thủ, mà nhân số cũng không ít, nếu thật sự không giải quyết được, ta vẫn có thể xin viện trợ từ Tổng quân bộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta hiểu! ͏ ͏ ͏ ͏
Hiện tại kẻ địch của Đông Nam Quân Bộ không chỉ có một. Nếu Ngự Thú Sư Vương giả cấp và Tinh Diệu cấp bị diệt sạch thì lấy gì trấn áp Trân Bảo Các? Lấy gì đối phó Hải Thú triều, hung thú triều một khi chúng xuất hiện? Lấy gì bảo hộ các thành trì? ͏ ͏ ͏ ͏
Việc dùng toàn bộ thực lực để liều mạng hành động là tuyệt đối không thể làm, từ trước đến nay, quân đội bọn họ luôn lấy đông hiếp ít, không nắm chắc phần thắng là không làm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy là tốt rồi, ngươi đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Trước cửa quân bộ Đại Tiều Thành, thân ảnh Tô Dương đột nhiên xuất hiện. Binh sĩ đang thi hành nhiệm vụ lập tức mở chốt bảo hiểm của súng, chỉa thẳng về phía Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này, chỉ có thể lúng túng giơ hai tay lên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
- Huynh đệ đừng nổ súng, ta là Tô Dương, thành chủ Điền Tân Thành, tới tìm Mi thành chủ của các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai binh sĩ thi hành nhiệm vụ hơi do dự một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Một binh sĩ còn lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi gạt quỷ hả? Chúng ta đều gặp qua Tô thành chủ rồi, hắn không hề giống ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương dở khóc dở cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Huynh đệ, lần trước ta tới Điền Tân Thành thì vết thương trên người vẫn chưa khỏi, bây giờ đã khỏe lại rồi mới không quấn băng vải nữa. Ngươi nhìn quân phục trên người ta chút đi, cũng đâu giống đồ giả đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật sự? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vô cùng chính xác, trong quân phục của ta có giấy chứng nhận, với lại nếu ta muốn tới đây gây sự, chắc chắn sẽ không khách khí với hai người làm gì. ͏ ͏ ͏ ͏