Ngay cả Quách Thụ cũng chợt lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô thành chủ nói rất có lý, gần đây ta vẫn luôn suy tư, không biết rốt cuộc là tổ chức nào lại phát rồ như vậy, nhưng có nghĩ nát óc cũng không nhớ ra trong nước có tổ chức nào như thế. Nhưng nếu sự kiện lần này có liên quan đến tổ chức nước ngoài thì đã có thể giải thích tất cả. Bây giờ nghĩ lại, ta vẫn chưa đủ tinh tế tỉ mỉ, không thể so với rường cột của Vân quốc Liên Bang được. ͏ ͏ ͏ ͏
Kể cả An Hàng, người phụ trách hành động lần này cũng nhìn Tô Dương đầy tán thưởng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô thành chủ, ngươi phân tích rất có lý, đã cung cấp cho chúng ta một chiều hướng suy nghĩ khác rất tốt, ngay cả ta cũng không nghĩ ra chuyện này có thể là do tổ chức nước ngoài làm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, Tô thành chủ phân tích rất có lý! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu không nhờ có Tô thành chủ, chúng ta cũng khó mà nghĩ đến chiều hướng này! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương được khen một hồi, nhưng vẫn có hơi tiếc nuối. Nếu không phải do nhiệm vụ của Hệ thống đã gợi ý trước, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không thể nghĩ đến nước ngoài. Từ kết quả suy luận ngược lại, độ khó đã được giảm bớt rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiện tại chúng ta vào thành thăm dò manh mối một chút. Nhìn lại thử xem còn manh mối có ích nào không. ͏ ͏ ͏ ͏
Quách Thụ nhắc nhở: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các vị phải cẩn thận một chút, tình huống bên trong thành có thể gây khó chịu khi nhìn vào. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Quách Thụ nặng nề thở dài, đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn ta vẫn chưa xử lý thi thể, do số người quá ít sợ sẽ phá hỏng hiện trường, chỉ e bây giờ thi thể trong thành đã thối rữa rất nghiêm trọng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sao, chúng ta có thể hiểu được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy là tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Mới vừa tiến vào Bạc Hải Thành, mùi tanh tưởi đã xông vào mũi làm cho Tô Dương hít thở không thông, hắn là người đầu tiên bịt mũi lại. Cũng không thể trách Tô Dương được nuông chiều quá đáng, thật sự là thiên phú khứu giác Thần thoại cấp của Đại Địa Bạo Hùng đã phải chịu tội trong trường hợp này. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong thành là khung cảnh hỗn độn, khắp nơi đều lưu lại dấu vết lúc kịch chiến, cả thành toàn là thi thể rữa nát, trên những thi thể này mọc đầy mốc trắng, vô số ruồi xanh bay loạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thi thể nằm la liệt khắp các ngõ lớn hẻm nhỏ của Bạc Hải Thành, thảm trạng như vậy nhiều năm rồi chưa từng thấy qua. An Hàng cắn răng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhất định ta phải giết sạch cái đám khốn kiếp kia! ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này mọi người đều muốn như vậy. Dù là tổ chức nào, dám có can đảm đồ sát thành trì, Liên Bang sẽ đuổi tận giết tuyệt chúng! ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là vấn đề nguyên tắc! ͏ ͏ ͏ ͏
Kể từ khi Ngự Thú Sư quật khởi, tuy nhân loại đã từng bước có thực lực chống lại hung thú, nhưng Ngự Thú Sư cũng trở thành một nhân tố không ổn định. Bởi vì một Ngự Thú Sư cường đại có thể đồ sát cả một thành, nên Vân quốc Liên Bang vừa thu nạp Ngự Thú Sư vào quân đội, vừa truy cùng diệt tận những Ngự Thú Sư hoặc các tổ chức dám làm chuyện xằng bây. ͏ ͏ ͏ ͏
Vân quốc Liên Bang hiểu rất rõ, nhân khẩu mới là tài nguyên quý báu nhất trong thời loạn này, chỉ khi số lượng nhân khẩu đầy đủ, văn minh của mới có thể tiếp tục kéo dài, chỉ khi số lượng nhân khẩu càng nhiều, mới có thể liên tục sản sinh ra Ngự Thú Sư mới. ͏ ͏ ͏ ͏
Trải qua hai trăm năm giáo dục "Gậy gộc", các tổ chức phi pháp bên trong Vân quốc Liên Bang đều hiểu một đạo lý: Nếu như thật sự muốn chết, ngoại trừ tự sát ra thì biện pháp nhanh nhất chính là đồ sát thành trì. ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn mười cao thủ dưới sự hướng dẫn của nhân viên đoàn tàu tiến vào phủ thành chủ và quân doanh của Bạc Hải Thành. Đây là những nơi có khả năng lưu lại đầu mối nhất!. ͏ ͏ ͏ ͏
Phủ thành chủ Bạc Hải Thành bị hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, hầu như đã trở thành phế tích. Tô Dương gắng chịu mùi hôi thối gay mũi, cũng đi theo tìm hiểu. Khắp nơi toàn là mùi xa lạ, nhưng mùi hắn ngửi thấy nhiều nhất vẫn là mùi biển. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn từng ở Đại Tiều Thành ngửi qua mùi biển này, chỉ có thể ngửi thấy trên cơ thể những người thường xuyên xuống biển. Người ở Đại Tiều Thành không thường xuống biển nên mùi cũng không nặng như thế này. ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nửa canh giờ, có người lớn tiếng hô: ͏ ͏ ͏ ͏
- An phó đại đội trưởng, chỗ ta có phát hiện, có thể là đầu mối quan trọng! ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng lập tức chạy tới xem, không bao lâu sau, An Hàng cũng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Thành chủ, ngươi cũng tới xem một chút! ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Nơi phát hiện ra đầu mối ở sát rìa phủ thành chủ, lúc Tô Dương chạy tới liền thấy được thi thể đã gần như thối rữa hoàn toàn của một nữ quân nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Chắc là nàng mới vừa được đào lên, nửa người dưới vẫn còn bị chôn dưới đống gạch vụn, trên ngón áp út bàn tay trái còn mang một chiếc nhẫn cưới lấp lánh. ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng đưa cho Tô Dương một tờ giấy ghi chú màu vàng nhạt. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương biết loại giấy ghi chú này, nhân viên văn phòng dùng nó khá nhiều, khắp nơi trong phòng làm việc của Liễu Mộng Vân đều dán nó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi xem thứ viết trên đó đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn mấy chữ liêu xiêu trên giấy: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhìn bọn hắn rất quái lạ, ta cảm thấy bọn họ không giống... ͏ ͏ ͏ ͏