Tô Dương tỉnh táo nói ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phải phòng ngừa sơ suất dù là nhỏ nhất, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng ra lệnh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm theo lời Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏
Năm người đều là Ngự Thú Sư Vương giả cấp, nên rất dễ dàng xâm nhập Nam Cảng Thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ đến phủ thành chủ ở Nam Cảng Thành, tìm được một Ngự Thú Sư Tinh Diệu cấp đang thi hành nhiệm vụ, dưới sự hướng dẫn của người đó, bọn họ tìm được nơi ở của Chúc Bân, thành chủ Nam Cảng Thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân, thành chủ Nam Cảng Thành là một Ngự Thú Sư Vương giả hạ phẩm. Hắn biết An Hàng và ba Ngự Thú Sư còn lại, khi thấy cả bốn người đến đây vào lúc nửa đêm, hắn có chút giật mình. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảnh phó đại đội, đây là thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng thuật lại đơn giản chuyện xảy ra ở Bạc Hải Thành và Thủy Chu Thành cho Chúc Bân nghe, Chúc Bân lập tức biến sắc mặt. Không thể trách Chúc Bân khiếp sợ, dù sao quân địch có thực lực quá mạnh, hành sự lại càn rỡ quá mức. Bọn chúng liên tục tàn sát hai thành trì duyên hải lớn, điều này tuyệt đối chưa từng xảy ra ở Vân quốc Liên Bang! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng rốt cuộc Chúc Bân vẫn là người từng trải, rất nhanh đã bình tĩnh lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- An phó đại đội trưởng, ta nên làm thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng hỏi Tô Dương: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Thành chủ, ngươi nói như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đề nghị là không làm gì cả, cứ chờ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương hít một hơi thật sâu, nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- An phó đại đội trưởng đã để lại yêu cầu xin trợ giúp ở Thủy Chu Thành, chúng ta cứ ở đây, vừa chờ trợ giúp vừa chờ đám khốn kiếp kia đến! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương là muốn đem mấy vạn người ở Nam Cảng Thành làm mồi nhử! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm vậy có được không? Chỉ sợ những người trong Nam Cảng Thành... ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như lần này kinh động đến bọn chúng, chỉ e lần sau sẽ không còn cơ hội tốt như thế, chúng ta cũng đâu thể chậm rãi thăm dò trên biển khơi? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng tặc, thực lực bọn chúng rất mạnh, thành trì duyên hải chúng ta lại phân bố quá phân tán, nếu như không tìm được bọn chúng, sau này chúng ta sẽ vô cùng bị động. Hơn nữa, nói thế nào thì sức chiến đấu của ta cũng là Vương giả cấp đúng không? Cộng thêm Chúc thành chủ nữa thì chúng ta đã có sáu cường giả Vương giả cấp, cũng đủ sức để liều mạng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy... Chờ bọn hắn! ͏ ͏ ͏ ͏
Chờ, đương nhiên không có khả năng thật sự ở Nam Cảng Thành chờ chết. Muốn hoàn thành nhiệm vụ Quốc chiến loại nhỏ, nhất định phải giành được thắng lợi, làm ra cống hiến trọng đại. Cắm sào chờ nước, bị động chờ đợi, kỳ thực thì không phải là phong cách của Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏
Cho dù chờ, cũng phải chờ trong chiến lược! ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày thứ hai, Tô Dương liền xung phong nhận việc, hắn xin An Hàng ra ngoài điều tra. An Hàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể bị địch nhân phát hiện hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạo Phong Chi Ưng của ta có thiên phú thị lực tuyệt hảo, trên phương diện điều tra từ trên cao, nó chưa từng gặp phải địch thủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương bảo đảm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tuyệt đối có thể tìm được kẻ địch trước khi bị chúng phát hiện ra. ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng biết, Tô Dương tuyệt đối không phải cái loại thích nói mạnh miệng. An Hàng từng đọc qua tài liệu về Tô Dương, Tô Dương còn rất trẻ, chưa đến 18 tuổi. Tô Dương mười ba tuổi nhập ngũ tòng quân, chưa đến 5 năm đã xây dựng lý lịch huy hoàng, hoàn toàn là một đường giết tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Tây Nam Quân Bộ, Tây Quân Bộ, Đông Nam Quân Bộ, ba tổng quân bộ lớn ở Vân quốc Liên Bang an bài nhiệm vụ cho hắn, bất kể là nhiệm vụ gian khổ thế nào, chỉ cần hắn tiếp nhận nhiệm vụ, thì chưa một lần thất bại! ͏ ͏ ͏ ͏
Trước khi đi, Tiền Hải Long nói với An Hàng rằng, nên coi trọng ý kiến của Tô Dương, vì Tô Dương rất đáng tin. Lúc ấy hắn không biết, Tô Dương đáng tin là có ý gì, nhưng trong đoạn đường vừa rồi, hắn đã hiểu được. ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương nhìn thoáng qua Chúc Bân đang nôn nóng bất an, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quả thực chúng ta quyết định ở Nam Cảng Thành chờ, nhưng không thể chờ trong bị động, chúng ta cần tận lực phát hiện ra kẻ địch trước khi chúng đến Nam Cảng Thành này, như vậy có thể giúp Nam Cảng Thành bớt tổn thất một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Chúc Bân cũng phụ họa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- An phó đại đội trưởng, ta cảm thấy Tô thành chủ nói rất có lý, biết đâu hắn thật sự có thể phát hiện ra kẻ địch trước thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cũng biết Chúc Bân đang ủng hộ mình. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Thành chủ, vậy nhờ ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước tiên ta sẽ thuấn di đến rừng cây cách Nam Cảng Thành 100 km về phía Bắc, sau đó ta sẽ bay lên trên cao, từ đất bằng chậm rãi di chuyển đến biển, ta sẽ rất cẩn thận! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy Ngự Thú Sư Vương giả cấp khác cũng gật đầu, Tô Dương làm việc rất cẩn thận, đám lão làng này thích nhất là những người cẩn thận. ͏ ͏ ͏ ͏