An Hàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Dương nói, là hắn làm rối loạn kế hoạch, theo lý phải do hắn chịu trách nhiệm, nên mới đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long thở dài nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Dương rất thông minh, đủ đảm lược, có năng lực, còn có thiên phú chiến đấu đáng sợ. Chẳng qua lòng dạ hắn còn mềm yếu, tính khí có chút nóng nảy vội vã. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiền tướng quân, nhân vô hoàn nhân, Tô Dương đã rất ưu tú, lúc bằng tuổi hắn ta vẫn còn là một thằng nhóc tân binh, mà Tô Dương bây giờ đã có thể được tính là một lão binh rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết chứ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long có chút nhức đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng phía tổng quân bộ bên kia có chút không tiện bàn giao... Tình huống là, quả thực Tô Dương đã làm rối loạn hoàn toàn bố cục chiến lược. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tô Dương không nhận được thông báo từ phía Liên Bang tổng bộ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này lại càng không được! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long nói rằng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tình huống bây giờ đã thay đổi, tuy Tô Dương tạm thời đánh lui được thế tấn công của Thủy quốc, nhưng chỉ cần Thủy quốc còn tồn tại, thì vẫn là một uy hiếp lớn. Thực lực Thủy quốc rất mạnh, bọn họ phá hủy Bạc Hải Thành, Thủy Chu Thành chính là đang tuyên chiến với Vân quốc Liên Bang chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng chăm chú gật đầu. Đây chính là đang tuyên chiến. Tuy cực kỳ không muốn xảy ra chiến tranh cùng Thủy quốc, nhưng chuyện là do bọn chúng khơi mào, Vân quốc Liên Bang không thể lùi bước! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đoán phía bên tổng quân bộ cũng sẽ không nhường bước, lấy đại cục làm trọng chỉ khiến người khác nghĩ ngươi là kẻ yếu đuối. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thể nhường, nếu không kẻ địch được một tấc lại muốn tiến một thước!" ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long nặng nề nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thủy quốc có ít nhất hai mươi Vương Giả cấp cường giả, nói không chừng Liên Bang phải điều động toàn bộ cao thủ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Haizzz! Thực sự là thời buổi rối loạn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói thật, ta không muốn chiến tranh xảy ra. Chiến tranh chỉ mang đến cái chết, chiến lực quý báu không thể tiêu hao cho chiến tranh với Thủy quốc được. Nhưng mà, bọn họ thật đúng là khinh người quá đáng! ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng hiểu ý Tiền Hải Long, không một quốc gia nào muốn chiến tranh với nước láng giềng cả. Trong 300 năm nay, phương châm chiến lược của Vân quốc Liên Bang chưa từng thay đổi, chính là lấy sinh tồn làm trọng. Thời buổi này, sinh tồn được đã rất là khó khăn, ai còn muốn đánh nhau? Mỗi một vị Vương Giả cấp cường giả đều là thiên tài siêu cấp, là trong một triệu người mới được một người! ͏ ͏ ͏ ͏
Mỗi khi tổn thất một người, tương đương với sức mạnh chống lại Hung thú, duy trì ổn định, bảo vệ dân thường của Vân quốc Liên Bang bị suy yếu đi một chút. Mỗi khi tổn thất một người đều sẽ khiến các đại quân bộ đau lòng muốn chết, canh cánh nhiều năm. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà Thủy quốc, lại có hơn hai mươi vị Vương Giả cấp cường giả! Muốn đối phó bọn hắn, Vân quốc Liên Bang cũng cần trả giá đại giới kinh khủng! ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc Tiền Hải Long bị gõ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng điệu Tiền Hải Long không thể nào tốt được, còn mang theo tức giận. Dù sao bây giờ bọn họ đang thương thảo đại sự, vấn đề chiến tranh tầm cỡ quốc gia, mà đối thủ chính là Thủy quốc có thực lực cực kỳ cường đại! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiền tướng quân, Tô Thành chủ tới, hắn nói có chuyện gấp cần gặp ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiền Hải Long cau mày, nhịn khôngđược nói ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn chuyện gì có thể gấp hơn cả chuyện trên tay ta? Bảo hắn ở bên ngoài chờ chút đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương đứng trước cửa phòng làm việc của Tiền Hải Long nghe được hắn nói như thế, liền có chút lúng túng sờ lỗ mũi một cái. Giai Tư thì cúi đầu lẳng lặng đứng sau lưng hắn, trầm mặc không nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan của Tiền Hải Long dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn sang Tô Dương. Tô Dương cười cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có việc gì, ta có thể chờ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy các ngươi đến phòng làm việc của ta ngồi đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan của Tiền Hải Long cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỗ ta thoải mái hơi hơn một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy làm phiền ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Phiền gì đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan của Tiền Hải Long cười vang nói xong, liền mang theo Tô Dương cùng Giai Tư đi tới phòng làm việc của mình, hắn ra vẻ tự nhiên nhìn thoáng qua Giai Tư đi phía sau Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn không ngờ lần này Tô Dương lại dẫn theo một cô gái. Cô gái này đẹp đến không còn lời nào để tả, thậm chí có thể sánh ngang với Liễu Mộng Vân. Không biết Liễu Mộng Vân có ăn dấm chua không nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan nhịn không được tự bổ não hình ảnh sân sau nhà Tô Dương cháy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, Tiền Hải Long xoa xoa huyệt thái dương, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có vẻ ta thực sự già rồi, sao ta lại cảm giác mình nghe được tiếng của thằng nhóc Tô Dương kia nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏
An Hàng nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- À... Hình như ta cũng nghe được. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt, hai người đồng thời nhìn về phía cửa phòng làm việc. ͏ ͏ ͏ ͏