Nhiệm vụ truy sát mẹ con Chu Tuyết, do Thiên Tỉnh hội một lần nữa phái người tiếp nhận. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ sau khi đà chủ phân đà Đông Nam của Thiên Tỉnh hội Lâm Thiên Hồng để mắt tới Giai Tử, càng phát ra khát vọng có được Giai Tử. Thậm chí ngay cả chuyện trọng yếu là truy sát mẹ con Chu Tuyết, đều bị hắn bỏ lại phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Cảnh Nham thả lỏng một hơi thật dài. ͏ ͏ ͏ ͏
Đợi ở Đại Tiều thành, khiến cho áp lực của bọn họ, thật sự quá lớn. Luôn có cảm giác giống như Tô Dương tuỳ thời sẽ xuất hiện ở trước mặt bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảnh đại nhân, Tô Dương kia, dường như cũng chẳng có gì ghê gớm nha! ͏ ͏ ͏ ͏
Thư Văn Khang là nghé con mới sinh, hắn ung dung vừa cười vừa nói, ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy ngày này, chúng ta đợi ở Đại Tiều thành, cũng không có chuyện gì phát sinh hắn cũng không đáng sợ giống như tin đồn nha! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là ngươi chưa thấy bản lĩnh chân chính của Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏
Cảnh Nham trầm giọng nói, ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi phải cẩn trọng chứ không được khinh suất, người có thể đánh cho đám người điên Thú Thần giáo kia nghe tin đã sợ mất mật, ngươi cảm thấy sẽ đơn giản? Ta khuyên ngươi vẫn nên cẩn thẩn một chút, Tô Dương người này, tựa hồ rất tàn nhẫn! ͏ ͏ ͏ ͏
Muốn biết thực lực của một cá nhân, nhìn địch nhân một chút là biết. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù là Thiên Tỉnh hội, cũng đều không muốn trêu chọc đám người điên Thú Thần giáo kia! ͏ ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến đám người điên Thú Thần giáo dám lôi kéo người tự bạo, Thư Văn Khang hơi chút tỉnh táo một ít. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảnh đại nhân nói rất có đạo lý! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta ở Đại Tiều thành mấy ngày nay, mặc dù có thể an toàn, chỉ là bởi vì chúng ta không có gây sự, không nên để Tô Dương chủ ý! ͏ ͏ ͏ ͏
Cảnh Nham nói rằng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như có thể, ta tuyệt đối không muốn trực tiếp chống đối Tô Dương, liên bang Vân quốc còn không có cái tổ chức nào, dám đối diện trực tiếp với Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏
- Cường điệu đến vậy ư? ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước khi Tô Dương còn chưa có đánh một trận Phong Thần, rập khuôn dùng chân đẩy ngang Trân Bảo các ở Đại Tiều thành, có thể thấy người Trân Bảo các phản ứng sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Cảnh Nham thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta vậy mà nghe nói, Trân Bảo các không chỉ không có trách tội Tô Dương, còn chịu nhận lỗi, tự nhận xui xẻo, phân đà Thiên Tỉnh hội chúng ta, cũng không có lợi hại như Trân Bảo các... Huống hồ là hiện tại! ͏ ͏ ͏ ͏
Cảnh Nham liếm liếm môi khô khốc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cho ngươi biết, cái Tô Dương lợi hại nhất, không phải là thực lực của hắn mà là năng lực truy tung, nếu quả thật bị hắn để mắt tới rồi, hắn thật sự là có thể đem thế lực của tổ chức đuổi tận giết tuyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta hiểu được! ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần này chúng ta tiếp cận Giai Tử, nhất định phải chuẩn bị mười hai vạn phần tinh thần, tuyệt đối không thể có chút sai lầm nào! ͏ ͏ ͏ ͏
Một giờ sáng, phía đông nam của Đông Nam bộ, tiếng rống to phá vỡ đêm tối an tĩnh, người ở ba toàn thành trì là Đàm Thuỷ thành, Sơn Vân thành, Hắc Hổ thành, đều nghe thấy được cái tiếng rống to kia! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng rống to tràn đầy khí khái bá đạo, mang theo sát ý lạnh thấu xương. Cái tiếng rống to kia, cực kỳ đặc biệt, hơi có chút lanh lảnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh âm quanh quẩn, mơ hồ có thể nghe được trong tiếng hô, thanh âm phong minh hơi chấn động! ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong toà thành trì, gần bốn mươi vạn bình dân, hầu như đều bị cái tiếng hô này khiến cho thức dậy từ trong mộng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả nghe tiếng tống to, tiếng đám người, bất luận là bình dân, hay là Ngự Thú sư, đều cảm giác trên đầu quả tim đang phát run. Loại sợ hãi khó nói này, bắt đầu tràn ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Phủ thành chủ Hắc Hổ thành, trên giường bệnh màu trắng, hai hầu gái trung niên chờ ở bệnh một cái giường lớn, cũng bị tiếng rống to này đánh thức! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta giết! Giết sạch bọn họ! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lúc các nàng rơi vào sự sợ hãi do âm thanh tiếng rống to, trên giường bệnh bên cạnh các nàng, một vị lão nhân tiều tuỵ gầy đến chỉ còn da bọc xương từ trên giường ngồi xuống cũng rống to, toàn bộ thân thể, thật giống như căng một tầng lá mỏng ở trên khung xương. Hai con mắt hơi lồi ra kia, cũng là đục ngầu không gì sánh được. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn ngồi sau khi thức dậy, hai con mắt đục ngầu kia, lại từng bước thanh minh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta giết! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão nhân lại rống to. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người hầu gái thấy lão bệnh nhân trên giường đột nhiên ngồi xuống, cũng không kịp sợ hãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Các nàng ngạc nhiên nhìn lão nhân, kỳ thực một vị hầu gái hô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ đại nhân, ngươi đã tỉnh? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão nhân nhìn thấy bài trí bên trong căn phòng, chứng kiến hai hầu gái bên người, lúc này mới chợt hiểu đột nhiên lớn tiếng mắng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Câm miệng! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người hầu gái nơm nớp lo sợ, đứng ở một bên, không dám lên tiếng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão nhân không để ý hai nữ hầu trung niên, hắn chỉ ngồi trên giường bệnh, hơi nghiêng tai lắng nghe. ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi ngươi nghe chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe được cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Một vị gầu gái lớn gan hỏi, ͏ ͏ ͏ ͏
- Là tiếng hô sao? ͏ ͏ ͏ ͏