Tô Dương vứt camera cho Liễu Mộng Vân sau đó ôm bả vai Chu Đại Hải. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Hải sao có thể tránh thoát được Tô Dương? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân giơ camera lên, nở nụ cười hiếm thấy nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Chu Đại Hải, ngươi cứ chụp với Tô Dương một bức đi! Hình của Tô Dương có thể trừ tà đó! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
“Tanh tách” một tiếng, là âm thanh của máy chụp hình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong hình, Tô Dương cười hì hì, mà Chu Đại Hải thì trông không quá tình nguyện bị giữ chặt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương học Liễu Mộng Vân, ký tên xong cũng ghi câu chúc phúc, đem ảnh vứt cho Chu Đại Hải. Chu Đại Hải tò mò nhìn Liễu Mộng Vân hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Thật sự có thể trừ tà? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Đương nhiên có thể, mang theo trong người hoàn toàn có thể trừ tà! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Trên đời này làm gì có ma quỷ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân phản bác: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Khắp nơi đều là ma quỷ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Hải giống như hiểu ý của Liễu Mộng Vân, lại giống như không quá rõ ràng… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Chu Đại Hải rời đi, Tô Dương hẹn ngày mai gặp lại hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hôm nay bọn họ ở nhà của Tô Lợi Quần, chuyện này sớm đã hẹn trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc trở lại nhà của Tô Thành chủ, sắc trời đã tối. Sau khi Tô Dương cùng Liễu Mộng Vân tạm biệt vợ chồng Tô gia, chuẩn bị theo chân người hầu đi lên lầu thì cửa chính đột nhiên bị đẩy ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cùng Liễu Mộng Vân cùng nhìn về hướng cửa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người đẩy cửa là một nữ nhân mỹ lệ chừng hai mươi tuổi. Nàng mặc quân phục, trên người đầy bụi bẩn tạo thành cảm giác có chút phong trần, mái tóc dài đỏ rực như rượu hấp dẫn ánh nhìn người khác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Ba, nghe nói Tô Dương đã trở về? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân kia thấy Tô Lợi Quần ngồi ở phòng khách thì lập tức hỏi. Liễu Mộng Vân ý vị thâm trường nhìn Tô Dương, Tô Lợi Quần cũng nhìn Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Từ ngày Tô Dương đến Thất Tinh Thành, Tô Lợi Quần cũng chưa nhắc đến con gái của mình. Hắn cũng không có thông báo chuyện này cho Tô Uyển. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà Tô Dương cũng không có hỏi chuyện của Tô Uyển. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra hắn cũng muốn hỏi, nhưng Liễu Mộng Vân vẫn đi theo bên người làm hắn có chút cố kỵ. Tô Uyển nhìn theo ánh mắt của Tô Lợi Quần, liếc mắt liền thấy được Tô Dương. Nàng nhón chân lên, vẻ mặt ngạc nhiên vẫy tay hô: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương cười gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng sau khi Tô Uyển thấy Liễu Mộng Vân sau lưng hắn thì nụ cười trên mặt liền dần biến mất, gót chân cũng hạ xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Phải gọi Tô tướng quân! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ À! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngữ khí Tô Uyển tràn đầy thất lạc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Lợi Quần thở dài một hơi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Đi sửa soạn lại một chút đi! Trông giống như một con khỉ chơi bùn vậy! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Buổi tối Tô Uyển ở đại đội khai hoang nghe được tin Tô Dương trở về liền vội chạy về đương nhiên không có thời gian sửa soạn lại bản thân. Lúc này, nàng mới chú ý tới trên người mình toàn là bụi đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng lúng túng gật đầu với hai người, cúi đầu đi nhanh về phía gian phòng của mình. Liễu Mộng Vân vịn lan can thuận miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Cô nương xinh đẹp kia là ai? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Tô Uyển, con gái của Tô Thành chủ, học tỷ tước kia của ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Ồ, chính là vị học tỷ xinh đẹp đã từng đứng trước mọi người biểu đạt hảo cảm với ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Sao ngươi biết? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Trước đây, lúc ngươi mới vừa trở thành quán quân cuộc thi thanh niên Ngự Thú Sư ở Đông Nam bộ, Trân Bảo Các liền điều tra qua ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Mộng Vân cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Ta hiếu kỳ, nên có nhìn qua một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Ồ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương ngược lại không để tâm lắm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thông tin của của hắn chắc là các thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ tại quốc nội Liên Bang đều nắm được. Sự kiện kia, cũng không phải là bí mật gì, toàn trường đều biết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Về đến phòng, hầu gái ly khai, Liễu Mộng Vân đóng cửa lại cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Cô nương kia thật xinh đẹp, dường như ngươi rất vui vẻ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tô Dương hỏi ngược lại: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ͏͏ Ngươi muốn nói cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏