Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 202


Tới lúc này bọn họ không thể sợ chết mà lùi bước.

Cha con Mạnh gia khom người đi quanh quẩn một vòng lớn, chạy về hướng Quý Hủ.

Hành động của bọn họ rất nhanh làm cho quái vật chú ý, ba cái đầu phân tâm nhìn qua hai người đang chạy băng băng.

Quái vật lại gào thét một tiếng, thân thể khổng lồ run rẩy lên kịch liệt, nguyên bản bảy cái đầu xài chung thân thể đột nhiên phân tách, mỗi đầu đều có một thân thể mới, hai thân thể dùng tốc độ cực nhanh nhằm hướng Quý Hủ cùng cha con Mạnh gia, năm quái vật còn lại cùng nhau vây công Tần Nghiễn An.

Một con quái vật xông tới chỗ cha con Mạnh gia, Mạnh Bắc Trạch nhanh chóng sử dụng tinh thần năng lượng phòng ngự, đón đỡ một kích của quái vật, hai người đều bị đánh bay ra ngoài, phòng ngự đồng dạng bị chấn nát.

Quái vật cao cao nhảy lên, hung hăng nện xuống hai người dưới đất, trong tích tắc Mạnh Bắc Trạch lại khởi động một lần phòng ngự tinh thần năng lượng.

Chỉ đón đỡ trong nháy mắt, lại lần nữa bị chấn nát, ngay khoảnh khắc quái vật rơi xuống trường mâu của Mạnh Trọng đã hung hăng đâm trúng thân thể quái vật.

Mạnh Bắc Trạch cũng hung hăng đâm ra trường mâu trong tay, quái vật quơ móng vuốt chụp vào bọn họ.

Tần Nghiễn An bị dây dưa, trơ mắt nhìn thấy một con quái vật bổ nhào về hướng Quý Hủ sống chết còn chưa biết, thế giới trong mắt nam nhân bỗng nhiên phát sinh thay đổi, hắn không còn là nhân loại gắt gao bám trên vách núi đen không để cho mình rơi vào vực sâu, hắn chủ động nhảy xuống.

Hình thái nhân loại phát sinh thay đổi, lớp vảy màu đen bao trùm ánh mắt, khung xương toàn thân răng rắc rung động, kéo dài, biến dạng.

.


Một tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang lên, kềnh càng phẫn nộ xé nát quái vật đang nhảy nhót, cánh dơi rung lên kề sát đất phi hành, một ngụm cắn trúng quái vật đang đánh hướng Quý Hủ, máu tươi tuôn ra, rơi lên mặt Quý Hủ.

Kềnh càng bay vút mà qua, con quái vật tập kích cha con Mạnh gia trực tiếp bị lực lượng vô hình áp bạo, cha con Mạnh gia ngã dưới đất, chân mềm không thể đứng dậy.

Thẳng tới kềnh càng chấm dứt chiến đấu, vỗ cánh dơi bay về phương xa, cha con Mạnh gia mới nghiêng ngả lảo đảo chạy hướng Quý Hủ.

Quý Hủ nằm trong đống tuyết, dưới thân là một bãi máu, phần lưng bị cắt qua, cha con Mạnh gia đem hắn nâng lên muốn đưa lên xe tải.

Lúc di động liên luỵ miệng vết thương làm Quý Hủ đau tới tỉnh táo lại, hắn thất thần nhìn lên hư không, nhất thời nghĩ không ra mình đã trải qua chuyện gì.

- Quý Hủ, nghe được tôi nói chuyện không? Cậu bị thương, chúng tôi cần đưa cậu lên xe, cậu kiên nhẫn một chút.

Mạnh Trọng nói.

- Tần Nghiễn An.

.

Tần Nghiễn An ở đâu?
Quý Hủ cố gắng tìm kiếm thân ảnh của nam nhân, hiện trường chỉ có máu cùng thịt nát, nhưng không thấy Tần Nghiễn An.

Quý Hủ ý thức được không ổn, hít sâu một hơi hô to một tiếng:
- Tần Nghiễn An.

.

Một tiếng này cơ hồ dùng hết toàn bộ khí lực, môi cùng sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi lạnh ngưng kết thành sương.

- Tần Nghiễn An!
Quý Hủ tiếp tục hô.

Mạnh Trọng đau lòng nói:
- Hắn.

.


hắn bay mất!
Quý Hủ không tin, hắn còn ở nơi này, Tần Nghiễn An không có khả năng một mình bay đi, trừ phi.

.

hắn biến thành toàn dị thái đọa biến thú!
Vừa nghĩ như vậy, trên không trung đột nhiên xuất hiện một con kềnh càng, từ trên cao đáp xuống, dừng trên tường vây của căn cứ Minh Nhật.

Đọa biến thú giống như không biết hình thể mình lớn bao nhiêu, toàn thân lộ ra lớp vảy màu đen bóng xinh đẹp, kiêu ngạo ngẩng đầu, đôi mắt màu vàng liếc xuống Quý Hủ, phát ra tiếng gào thét thật khí phách!
Oanh long!
Tường đất sụp đổ, bụi đất tung bay, toàn bộ đọa biến thú ngã vào trong phế khu.

Quý Hủ:
-.

.

Hắn không chút do dự sử dụng năng lực hồi tưởng.

Đầy đủ năm phút đồng hồ, nhưng hắn lại quên một việc, lúc hắn chứng kiến Tần Nghiễn An biến thành đọa biến thú, hắn lại quên tính thời gian mình hôn mê.

Trong năm phút trước hắn vẫn còn đang hôn mê, cha con Mạnh Trọng bị tập kích, Tần Nghiễn An vẫn đi lên con đường hóa thành đọa biến thú.

Chờ Quý Hủ đau tỉnh, Tần Nghiễn An đã biến thành đọa biến thú bay mất.

Thời gian không đủ!
Quý Hủ cũng cố gắng hồi tưởng trước khi mình hôn mê, nhưng không đủ thời gian, lần nào hắn cũng hôn mê như thế, không cách nào thay đổi sự thật!

Hắn không ngừng hô tên Tần Nghiễn An.

Bóng đen khổng lồ lại xuất hiện, dừng trên tường vây căn cứ Minh Nhật, Quý Hủ lại nhìn thấy đại gia hỏa kia tiếp tục ngã vào trong phế khu.

Lần này Quý Hủ không sử dụng năng lực hồi tưởng, Tần Nghiễn An biến thành đọa biến thú là không thể nghịch chuyển, hắn chỉ có thể làm cho Tần Nghiễn An không đả thương người.

.

Quý Hủ nhìn quanh một vòng, cha con Mạnh Trọng cùng người sống sót vẫn còn sống, không bị đọa biến thú ăn bọn họ.

Quý Hủ vươn tay về hướng đọa biến thú, thanh âm dỗ dành:
- Tần Nghiễn An? Ca, qua bên này.

Đọa biến thú lắc đầu phủi đi bụi đất, đôi mắt dựng thẳng nhìn qua, hơi cúi đầu lộ ra răng nanh, thật hung.

Quý Hủ chống dù lảo đảo đứng lên, từng bước một đi về hướng đọa biến thú mà hắn từng sợ hãi nhất, chỉ cần nghĩ đây là Tần Nghiễn An, hắn không có gì để e sợ.

Trong tiềm thức hắn tin chắc Tần Nghiễn An sẽ không tổn thương hắn.

.

Bình Luận (0)
Comment