Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1029

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhà thi đấu xôn xao suốt một hồi lâu cũng không thể lắng xuống. Mối quan hệ giữa Diệp Tu và Tô Mộc Tranh sâu sắc đến cỡ nào? Vì trước nay Diệp Tu rất “khiêm tốn”, không lộ diện nhiều nên fan hâm mộ cũng không rõ cho lắm. Do đó khi Tô Mộc Tranh thình lình công khai tuyên bố cắt đứt với Gia Thế khi trận đấu còn chưa kết thúc, tự nhảy qua Hưng Hân ngồi, mọi người đều hết hồn chim én.

Thế bất nào?

Nhà thi đấu ồn ào bàn tán, nhưng không một ai có thể trả lời được họ. Ngay cả Phan Lâm và Lý Nghệ Bác trên sóng trực tiếp cũng đứng hình với hành động max bạo này, không cách nào nói nên lời.

"Hành động của Tô Mộc Tranh… hành động của Tô Mộc Tranh…" Phan Lâm thoát debuff đông cứng trước, nghĩ phải táng vài câu hùng hồn mới được, nhưng khi mở miệng thì lại không tìm thấy cách nói nào thích hợp. Vụ này chưa bao giờ gặp, bình luận viên già đời thế nào cũng chưa từng có kinh nghiệm.

“Trong liên minh có quy định gì về việc này không nhỉ?” Phan Lâm líu lưỡi hết nửa buổi mới bật ra một câu.

“Anh muốn chỉ cái gì?” Lý Nghệ Bác hỏi ngược.

“Thì là…thì là…” Phan Lâm định nói “quy định không cho tuyển thủ ngồi vào hàng ghế đội khác”, bỗng nghĩ lại, tuy rằng hành động công khai trở mặt chạy qua hàng ngũ địch của Tô Mộc Tranh chưa từng có tiền lệ, nhưng nếu đang thi đấu mà ngồi qua khu vực tuyển thủ đội bạn thì cũng không phải không có. Có khi tuyển thủ hai đội có mối quan hệ tốt ngoài trận, đi qua trò chuyện hai ba câu cũng là chuyện thỉnh thoảng xảy ra. Chỉ có điều hành động này ít nhiều vẫn khá nhạy cảm, nên thường chỉ gặp trong một vài tình huống đặc biệt nào đó.

Nhưng trường hợp của Tô Mộc Tranh hôm nay khác hoàn toàn. Hành động của cô rõ ràng đã chọc thẳng vào sự "nhạy cảm” mà mọi người thường e ngại. Cô còn thể hiện nó ra một cách trực tiếp nữa kìa.

Rốt cuộc nên nói gì đây giờ? Phan Lâm vốn rất lắm mồm khi bình luận nhưng lần này lại bó chiếu. Còn may, Lý Nghệ Bác ngồi một bên vắt hết cả óc, cuối cùng cũng rặn ra được mấy câu: “Nói sao đi nữa thì hành vi của Tô Mộc Tranh cũng không thoả đáng cho lắm. Bất kể là nguyên nhân nào, hành động này e rằng đã xúc phạm sâu sắc đến đồng đội và fan hâm mộ của cô ấy. Dù cô ấy có gì bất mãn với bên chiến đội Gia Thế cũng không nên dùng cách này để giải quyết”.

Dĩ nhiên, lời của Lý Nghệ Bác cũng chỉ là nói cho qua chuyện mà thôi. Tỏ thái độ kịch liệt đến vậy rồi mà vẫn nói là hoà hợp với chiến đội thì ai tin. Chắc chắn Gia Thế và Tô Mộc Tranh có mâu thuẫn với nhau, đã vậy còn không phải việc nhỏ. Không cần đến Phan Lâm và Lý Nghệ Bác phân tích, toàn bộ khán giả đều nhìn ra được điều đó. Họ chỉ đang không biết mâu thuẫn gì có thể lớn đến mức Tô Mộc Tranh đang trong trận lại công khai nhảy qua hàng ngũ đối thủ.

Có liên quan đến Diệp Tu sao?

Rất nhiều người thầm nghĩ vậy. Xét cho cùng, người có quan hệ tốt nhất với Tô Mộc Tranh trong chiến đội Hưng Hân thì chỉ có Diệp Tu mà thôi.

Người người đều đoán già đoán non.

Khán giả bàn tán, phóng viên các tờ báo cũng ra sức lùng sục mớ tài liệu đang có, cố gắng phân tích nguyên cớ của vụ này, nhưng trận đấu không vì thế mà ngừng lại. Sau lôi đài chính là đoàn đội. Thời gian nghỉ ngơi giữa hai hạng mục khá dài, nhân viên kỹ thuật cũng đang gấp rút bố trí lại phòng thi đấu. Phần đoàn đội có đến sáu người xuất chiến nên thiết bị trong phòng thi đấu phải được thay đổi sau khi kết thúc trận lôi đài chỉ có năm người.

Tuyển thủ hai đội trong thời gian nghỉ ngơi này cũng có thể tự do hoạt động tay chân một chút, như đi WC chẳng hạn. Nhưng lúc này không ai rời khỏi chỗ ngồi. Phía Gia Thế, sắc mặt của Đào Hiên đã tím ngắt vì không ngờ rằng Tô Mộc Tranh dám làm vậy.

Cô đã dứt tình một cách quá quyết liệt, quyết liệt đến mức chưa từng thấy. Phía truyền thông nhất định sẽ ngửi hơi mà bắt đầu đào bới. Khi đó, họ sẽ phát hiện ra rất nhiều vấn đề mà Đào Hiên vẫn luôn cố gắng che đậy. Chỉ vì một mồi lửa dữ dội của Tô Mộc Tranh, quả bom sẽ có thể nổ tung trước mặt công chúng, Đào Hiên làm sao mà bình tĩnh được nữa? Còn về việc Tô Mộc Tranh có qua Hưng Hân nương thân hay không, Đào Hiên hoàn toàn chẳng quan tâm, vì đó là chuyện sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Từ khi Tô Mộc Tranh kiên quyết từ chối lời mời ký tiếp hợp đồng, hắn đã biết điều đó. Hắn quá rõ mối quan hệ giữa Tô Mộc Tranh và Diệp Tu. Lúc dự định từ bỏ Diệp Tu, trên thực tế hắn cũng đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng buông tay với cả Tô Mộc Tranh. Bây giờ Tô Mộc Tranh rời đi, hắn không hề ngoài ý muốn, chỉ bất ngờ bởi cách mà cô đã chọn.

Nhưng hiện tại, Đào Hiên cũng không có tâm trí để suy xét kỹ lưỡng làm sao giải quyết vấn đề này. Hành động của Tô Mộc Tranh ít nhiều đã gây ra ảnh hưởng đến các tuyển thủ của chiến đội Gia Thế, mà sắp tới họ vẫn còn phải đánh trận đoàn đội, lúc này nhất quyết không thể để quân tâm dao động.

Đào Hiên vội vàng ổn định lòng quân. Trong khi đó, bên Hưng Hân lại vui như Tết. Nếu chỉ nhìn vào bầu không khí của hai chiến đội, chỉ e không ai tin rằng trận lôi đài vừa mới kết thúc là Gia Thế thắng một điểm đầu người. Trông kiểu gì cũng chỉ như chiến đội Gia Thế đang bị dẫn trước ấy chứ.

Thời gian nghỉ ngơi giữa trận bao lâu thì nhà thi đấu huyên náo hết bấy lâu. Khán giả vẫn rất quan tâm đến vụ của Tô Mộc Tranh, trận đấu sắp diễn ra gần như đã bị quên lãng.

Nhà thi đấu thông báo: phần đoàn đội sắp bắt đầu.

Phía Gia Thế có Đào Hiên đích thân ra mặt để chỉnh đốn lòng quân, tình hình đã tạm ổn định. Là đồng đội, thực ra họ cũng có biết sơ sơ việc Tô Mộc Tranh muốn ra đi sau khi mùa giải này kết thúc. Cho nên đối với hành động của Tô Mộc Tranh, họ cũng như Đào Hiên, chủ yếu chỉ kinh ngạc bởi cách làm.

“Trận đoàn đội đừng cho bên kia bất kỳ cơ hội nào nữa, cố lên các chàng trai!” Đào Hiên vỗ tay cổ vũ. Những lo lắng dưới đáy lòng đã được hắn che giấu rất tốt. Bất kể thế nào, thắng lợi trước mắt là quan trọng nhất.

“OK, chúng ta đi!” Tôn Tường lúc nãy bị Diệp Tu đánh bại trên lôi đài, giờ có vẻ như đã tự mình cân bằng trở lại. Làm một đội trưởng, cậu ta đi ở phía trước, dẫn dắt năm tuyển thủ sắp vào trận của Gia Thế đi về phía phòng thi đấu.

Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm, Khưu Phi, Thân Kiến, Trương Gia Hưng, và người thứ sáu Vương Trạch.

Đội hình xuất chiến đã giao danh sách từ trước, không cách nào thay đổi vào thời điểm này. Tô Mộc Tranh vốn là tuyển thủ ngôi sao xếp hạng thứ ba trong đội hình Gia Thế nhưng lại không được đưa vào danh sách đấu đoàn đội, chứng tỏ Đào Hiên có sự nghi ngờ sâu sắc với cô. Phần đấu này, hắn không bắt Tô Mộc Tranh tiến thoái lưỡng nan nữa, trực tiếp đá cô đi luôn.

“Chuẩn bị xong chưa?” Bên phía Hưng Hân, Diệp Tu lên tiếng.

Tuy vậy, câu hỏi ấy lại không dành cho cả đội. Hắn chỉ đang quay mặt về phía một người.

“Xong rồi.” Trên hàng ghế tuyển thủ có một người gật đầu đứng dậy. Nhà thi đấu tuyên bố đội hình xuất chiến của hai đội, đúng lúc cũng đang tới Hưng Hân.

Ngũ Thần, bậc thầy pháo súng Hiểu Thương.

Khi giọng đọc có nhấn nhá trong nhà thi đấu vang lên tới đó, bước chân chiến đội Gia Thế đang tiến về phía trước toàn bộ khựng lại. Không chỉ bọn họ, đông đảo khán giả cũng đều ngạc nhiên. Dù là Gia Thế hay Hưng Hân, những người theo dõi vòng khiêu chiến từ trước đến nay đều đã nghe mấy cái tên đến mức thuộc làu, nhưng Ngũ Thần ấy à… Người này đúng là một thành viên báo danh trong đội hình Hưng Hân thật đấy, nhưng ở vòng đấu LAN chưa từng bao giờ thấy hắn đánh. Thế mà hôm nay chung kết - thời điểm mấu chốt nhất, hắn lại sẽ lên sân?

Trong nhà thi đấu thiếu hắn tiếng vỗ tay.

Một tuyển thủ chưa bao giờ ra trận, cũng không phải một tuyển thủ khiến tất cả mọi người dõi mắt trông chờ. Sự xuất hiện của hắn chỉ mang đến bất ngờ và khó hiểu. Ngay cả bình luận viên trên tivi là Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng đang ra sức phán phần phật về đội hình xuất chiến lần này của Hưng Hân. Hai người khác nào được giải phóng khỏi mớ chấm hỏi từ vụ của Tô Mộc Tranh, việc sắp đặt Ngũ Thần lên sân được bọn họ phân tích đủ kiểu, cuối cùng tổng kết ra rằng: cũng không có gì ghê gớm lắm.

“Đối mặt với Gia Thế, Hưng Hân gặp phải chướng ngại quá lớn nên muốn chơi chiêu lạ. Nhưng một tuyển thủ không hề trải qua rèn luyện từ việc thi đấu đã xuất hiện trong trận chung kết thì quá liều lĩnh. Lợi bất cập hại rồi!” Đây là lời phân tích của Lý Nghệ Bác.

Trong lúc đó, tuyển thủ đôi bên đã chia nhau đi về phía phòng thi đấu.

Đội hình xuất chiến của chiến đội Hưng Hân là Diệp Tu, Đường Nhu, Bánh Bao, Kiều Nhất Phàm, An Văn Dật, ngoài ra còn có Ngũ Thần.

Hai vị lão tướng Ngụy Sâm và Tôn Triết Bình không vào trận đoàn đội. Tôn Triết Bình vì chấn thương tay nên không thể đánh nhiều, còn Ngụy Sâm là bởi sự thật không cách nào trốn tránh: tuổi tác cao, tinh thần và thể lực có hạn. Ngày thường chơi game cũng không thấy rõ, giết quái xuyên đêm hắn vẫn có thể high không kém bố con thằng nào, nhưng đánh giải kịch liệt ở trình độ cao thì tinh thần của hắn sẽ trượt nhanh hơn bất cứ ai. Suốt chiều dài vòng đấu LAN, Hưng Hân cũng đã trải qua vài trận gay go, Ngụy Sâm khổ công gánh tạ, càng đi về cuối càng cảm thấy thể lực đuối dần.

Ban đầu, Hưng Hân dự đoán Ngụy Sâm sẽ đối mặt với Tôn Tường trong trận lôi đài. Tạ này quá nặng, gánh xong Ngụy Sâm sẽ chịu ảnh hưởng đến mức nào, không ai dám nói trước. Do đó hắn sẽ không lên sân trong phần đấu đoàn đội. Kết quả là Ngụy Sâm không gặp Tôn Tường, nhưng một tuyển thủ cấp ngôi sao như Tiêu Thời Khâm vẫn khiến Ngụy Sâm phải đánh một trận giằng co, coi như việc sắp xếp cho hắn nghỉ đấu đoàn đội cũng không uổng lắm.

Ngoài ra, chỉ còn lại La Tập là tuyển thủ Hưng Hân duy nhất không hề lộ diện. Trình độ của cậu có hơi kém, trong cuộc chiến mấu chốt nhất thế này đương nhiên không thể để cậu lên rèn luyện bản thân như trước đó được.

Bất ngờ lớn nhất chính là Ngũ Thần.

Từ những phân tích của các bình luận viên, sự xuất hiện của Ngũ Thần chẳng phải chiêu bài gì mà căn bản chỉ là hành động bất đắc dĩ của Hưng Hân mà thôi. Ngũ Thần lặng lẽ đi giữa đội ngũ Hưng Hân, không hề hay biết những bàn tán xôn xao chung quanh mình. Là một tuyển thủ của chiến đội Vô Cực trôi nổi bao nhiêu năm nay trong vòng khiêu chiến, Ngũ Thần đã rất lâu không được quan tâm đến vậy. Thậm chí trong giới chuyên nghiệp, hắn cũng không hề được bất kỳ ai để mắt như bây giờ.

Xét trong rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, trình của hắn không hề nổi bật.

Nhưng hắn cũng có lí tưởng như họ, cũng không ngừng theo đuổi lí tưởng ấy. Trận chiến này, thực ra Ngũ Thần đã chuẩn bị rất lâu, thậm chí là rất rất lâu. Hắn vẫn luôn một mực kỳ vọng rằng mình sẽ giúp chiến đội Vô Cực qua được cánh cửa này để trở lại liên minh. Bây giờ chiến đội Vô Cực đã không còn tồn tại, nhưng lí tưởng hắn ôm trong lòng vẫn chưa hề tắt.

Vượt ải khiêu chiến, quay về liên minh!

Edit & beta: Lá Mùa Thu | Type: Tú Lam
Bình Luận (0)
Comment