Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1053

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

~ Edit và Beta: Lá Mùa Thu | Type: Thiên Diệp đã trở lại ~

Tiếng vỗ tay vang dội muốn tốc mái nhà thi đấu. Kết quả cuối cùng quả nhiên không uổng tiền vé của các khán giả muốn đến đây chứng kiến kì tích. Tiếng vỗ tay, tiếng hô gào làm MC chỉ mới hỏi được một câu đã phải ngừng lại. Cả phút sau nhà thi đấu mới bớt ầm ĩ được chút, MC vội vàng tranh thủ cơ hội:

“Kế tiếp là một câu hỏi có liên quan đến cá nhân anh. Là cựu đội trưởng của Gia Thế, chiến thắng trận đấu hôm nay, tôi nghĩ có rất nhiều người đang tò mò không biết bây giờ anh có tâm trạng đặc biệt nào chăng?”

MC vừa dứt lời, khán giả trong nhà thi đấu đồng loạt im phăng phắc như có hiệu lệnh. Xem ra những gì MC nói không hề khoa trương, mọi người đều vô cùng hiếu kì với vấn đề này.

“Không gì cả, đối với cá nhân tôi mà nói, chiến thắng là điều quan trọng nhất.” Diệp Tu bình thản.

“Vậy anh có lời gì muốn nói với Gia Thế không?” MC có vẻ rất bất mãn với câu trả lời của Diệp Tu, hắn cứ tưởng sẽ nghe được mấy câu đại loại như không đội trời chung, có ông thì không có nó đồ.

“Tiếp tục cố lên.” Diệp Tu vẫn duy trì thái độ bình thản ấy.

MC bó tay, chỉ đành hỏi tiếp: “Còn một việc khác mà mọi người cũng rất tò mò: hồi trước thấy anh không thích lộ diện trước công chúng cho lắm, nhưng sao bây giờ quay về lại thay đổi thói quen vậy?”

“Ha ha, cũng không có gì đặc biệt đâu, thuận theo tự nhiên thôi.” Diệp Tu đáp tỉnh như ruồi, mà Trần Quả đứng kế bên thì vã mồ hôi giùm. Câu hỏi này đâm chọt vãi lúa, Diệp Tu đâu thể khai ra sự thật được: Ờ thì là hồi trước tui lấy CMND giả để thi đấu, dĩ nhiên phải tém tém rồi.

Liên tục ba câu hỏi đều không moi ra được tin gì sốt dẻo, MC ức chế! Siêu ức chế luôn! Gã cũng là người trong ngành truyền thông chuyên về mảng Vinh Quang, đã từng phỏng vấn vô số tuyển thủ chuyên nghiệp chứ đâu phải thể loại ất ơ gì. Trong giới Vinh Quang có những tuyển thủ chuyên nghiệp nào khó phỏng vấn, gã nắm rất rõ. Bây giờ chỉ mới hỏi ba câu thôi nhưng gã đã hiểu ra một điều: Các đồng chí phóng viên, đừng tưởng Diệp Tu chịu nhận phỏng vấn là ngon ăn, lần này e rằng sẽ có thêm một cái tên ghi vào danh sách tuyển thủ chuyên nghiệp khó phỏng vấn ấy chứ.

“OK, tiếp theo chúng tôi xin mời chủ tịch liên minh Vinh Quang là ông Phùng Hiến Quân lên trao cúp quán quân vòng khiêu chiến cho chiến đội Hưng Hân, và giấy chứng nhận tư cách ghi danh vào liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp!” MC thấy bên trao giải đã chuẩn bị xong xuôi thì cũng ngừng phỏng vấn. Thật ra, bốn câu hỏi đã có hết ba câu là nhắm vào cá nhân Diệp Tu và những vấn đề được quan tâm suốt thời gian qua rồi.

Phùng Hiến Quân cười duyên sải bước lên sân, đến bắt tay với từng tuyển thủ Hưng Hân và nói vài lời chúc mừng, động viên.

Trong đội hình Hưng Hân, có hai người cũng không tính là gương mặt mới với ông.

“Còn đánh được hả?” Lúc bắt tay phải Tôn Triết Bình, chủ tịch cố ý bóp mạnh hơn.

“Đủ bá là được.” Đối diện với chủ tịch liên minh mà Tôn Triết Bình vẫn không tém cái sự láo tró của mình lại.

Phùng Hiến Quân cười gật đầu, không nói gì thêm, chuyển qua người kế tiếp. Ngụy Sâm là tuyển thủ của cái thời hai năm đầu tiên, lúc Phùng Hiến Quân vẫn chưa nhậm chức chủ tịch liên minh nên không thân thiết lắm, chỉ thăm hỏi vài câu thông thường rồi thôi. Cuối cùng ông mới đến trước mặt Diệp Tu.

“Khá lắm nhóc!” Phùng Hiến Quân bắt tay Diệp Tu, nói.

“Ha ha.” Diệp Tu cười, “Có viết sai tên tui trên giấy chứng nhận không đó?”

“Cậu coi chừng mai mốt tự viết sai tên mình thì có.” Phùng Hiến Quân cũng cười trả lời.

Hai ba câu thầm thì to nhỏ chẳng ai nghe được, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một khung cảnh kính già yêu trẻ rất đỗi văn minh. Sau đó Phùng Hiến Quân quay đầu lấy cúp quán quân trao cho Diệp Tu.

Diệp Tu nhận cúp giơ lên cao, cả nhà thi đấu lập tức dậy sóng. Giữa những tràng pháo tay vang lên như sấm, MC cao giọng tuyên bố tên chiến đội đoạt được quán quân.

Tuy vậy, giá trị thật sự của vòng khiêu chiến không hề nằm trên chiếc cúp này, mà ở tấm bằng Phùng Hiến Quân đang tiếp tục trao tặng.

Giấy chứng nhận tư cách gia nhập liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp.

Cầm nó trong tay có nghĩa là Hưng Hân đã giành được chiếc vé tham gia giải đấu chuyên nghiệp mùa sau, và đó mới chính là thứ mà tất cả mọi người tranh nhau sứt đầu mẻ trán.

Quán quân vòng khiêu chiến? Xưa nay nó chưa bao giờ là điểm cuối, nó là bước khởi đầu của một con đường mới, được mở ra bởi tấm bằng này.



Diệp Tu cầm giấy chứng nhận, nhìn bốn chữ “Chiến đội Hưng Hân” in trên đó. Tấm bằng được chuẩn bị từ trước nhưng để trống dòng đề tên chiến đội, đợi đến khi có kết quả cuối cùng mới in lên. Các tuyển thủ Hưng Hân bổ nhào về phía Diệp Tu, Phùng Hiến Quân cũng biết điều nhường qua một bên để lại thời khắc ăn mừng cho họ. Đêm nay, họ mới thực sự là nhân vật chính.

Kẻ thua trận trở thành vai phụ cũng không đến nỗi bị bỏ rơi không ai ngó ngàng. Phùng Hiến Quân trao giải xong thì qua chỗ chiến đội Gia Thế an ủi, động viên, mà phóng viên các tờ báo lớn chầu chực sẵn trong nhà thi đấu lại càng nhìn lom lom về phía Gia Thế như hổ đói rình mồi. Họ đã chuẩn bị không biết bao nhiêu câu hỏi, chỉ chờ phát pháo với Gia Thế. Theo nguồn tin nhận được từ trước, sau trận đấu này sẽ có tổ chức họp báo. Xưa nay làm gì có vụ này trong lịch trình khiêu chiến? Rõ ràng đối với vòng khiêu chiến, liên minh chỉ ra vẻ quan tâm ngoài mặt thôi, chứ thực tế có mặn mà gì cho cam. Nhưng năm nay chủ đề Diệp Tu vs Gia Thế quá hot, liên minh bố trí hẳn tiết mục hóng chuyện sau trận chung kết luôn.

Chiến đội Gia Thế tiến vào họp báo đầu tiên, những người tham gia bao gồm quản lí chiến đội là Thôi Lập và các tuyển thủ Gia Thế như Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm. Ai nấy mặt mày đờ đẫn ngồi trên bục, không người nào chủ động lên tiếng, chỉ một mực im lặng.

Hội trường lặng ngắt như tờ, các phóng viên hết anh nhìn tui tới tui nhìn anh.

Thất bại trong vòng khiêu chiến e rằng còn thảm hơn đánh mất tổng quán quân, đặc biệt là với một chiến đội ông lớn như Gia Thế. Các phóng viên cũng rất thông cảm với tâm trạng của Gia Thế, nhưng thông thì thông chứ níu quần vẫn phải níu, vì đó là bản sắc nghề nghiệp của họ. Sau khi giữ im lặng cho Gia Thế mặc niệm hết khoảng nửa phút, có mấy phóng viên cảm thấy đủ tình nghĩa rồi, giơ tay muốn phát biểu.

Người Gia Thế trên bục vẫn đơ như cây cơ. Nhân viên phụ trách truyền thông phía liên minh bèn chỉ định một phóng viên, mời đặt câu hỏi.

“Trong lúc thi đấu, Tô Mộc Tranh công khai tuyên bố quan hệ hợp tác với Gia Thế chấm dứt tại đây, còn trực tiếp ngồi vào hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân, xin hỏi các anh có thể giải thích chuyện gì đã xảy ra không? Giữa Tô Mộc Tranh và Gia Thế có phải đã có mâu thuẫn gì không thể hòa giải không?” Phóng viên không hỏi thì chớ, hỏi một phát là cho Gia Thế thốn tới rốn.

May mà Thôi Lập là người có kinh nghiệm xử lí hàng trăm tình huống rồi, hắn nhìn qua phóng viên nọ, không thể hiện bất kì thái độ gì: “Hiện nay Tô Mộc Tranh vẫn là một thành viên của chiến đội Gia Thế. Vấn đề tương lai của tuyển thủ, Gia Thế sẽ trao đổi với chính bản thân tuyển thủ đó rồi mới quyết định, trước khi quyết định chúng tôi không thể phát biểu bất kỳ điều gì.”

“Vậy xin hỏi lúc Diệp Tu tuyên bố giải nghệ, Gia Thế đã trao đổi thế nào với tuyển thủ? Nhìn vào phong độ thể hiện trong trận đấu hôm nay, chỉ e không ai tin rằng tuyển thủ Diệp Tu đã đến lúc phải giải nghệ. Trạng thái của anh ấy cực kì xuất sắc, không thua bất kì một ai trong chiến đội Gia Thế.” Một phóng viên khác nhạy bén bắt lấy điểm mấu chốt trong cách trả lời của Thôi Lập để đặt câu hỏi thứ hai. Câu này còn thốn dữ, vì nó chính là vấn đề mà Gia Thế vẫn luôn ra sức ém nhẹm. Việc Diệp Tu chưa bao giờ chịu nhận phỏng vấn đã đem đến cho Gia Thế cái lợi hơn vàng, các phương tiện truyền thông chỉ nghe được lời nói từ một phía, Gia Thế phán thế nào thì là thế ấy.

Ngờ đâu, kết quả cuối cùng của vòng khiêu chiến hôm nay đã dấy lên câu chuyện quá khứ. Hồi đó Diệp Tu đột nhiên tuyên bố giải nghệ, có ai mà không muốn biết nguyên nhân? Thế nhưng tuyển thủ này rất thần bí và “khiêm tốn”, nằm mơ mới nhận được câu trả lời trực tiếp từ người trong cuộc. Chiến đội Gia Thế là nguồn tin duy nhất mà giới truyền thông tiếp cận được. Có thế mạnh đó, chiến đội Gia Thế đưa đẩy dư luận dễ như trở bàn tay. Để che giấu chân tướng sự thật của việc Diệp Tu giải nghệ một cách bất thường, họ kết hợp với thành tích càng ngày càng tệ của Gia Thế để đưa ra lí do hợp lí nhất là trượt trạng thái.

Đã vậy theo tác phong xưa nay của Diệp Tu, chuyện một đêm đẹp trời hắn im lặng dứt áo ra đi cũng không ai bất ngờ. Fan hâm mộ có đau khổ hay khóc lóc thì vẫn phải chấp nhận mà thôi.

Cứ ngỡ vụ này rồi sẽ cuốn theo chiều gió, ai ngờ Diệp Tu rời khỏi Gia Thế xong lại tự dưng một mình lập chiến đội, sau đó thì đụng độ Gia Thế trong vòng khiêu chiến.

Gia Thế hết hồn. Lỡ nói dối một lần, họ phải tiếp tục nói dối để lấp liếm. May mà Diệp Tu quay lưng với truyền thông, Gia Thế có thể mặc sức điều hướng dư luận.

Diệp Tu chưa từng lên tiếng phát biểu dù chỉ một câu. Ngay cả khi đã đánh đến vòng đấu LAN, nhận những cuộc phỏng vấn nhỏ lẻ, hắn vẫn không để mắt đến những vấn đề xảy ra trước đó. Tuy vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tu trả lời phỏng vấn, Gia Thế hồn vía lên mây, chuẩn bị kế hoạch đối ngoại đủ kiểu để xử lí vụ này. Thế rồi cũng chỉ phí công. Bởi những gì họ lo lắng và chú ý, dường như trong mắt Diệp Tu chẳng đáng liếc nhìn.

Cho đến tận hôm nay, Diệp Tu không hề nói một lời nào.

Nhưng hắn đánh thắng.

Còn cái gì có thể thuyết phục hơn điều đó sao? Anh nói trạng thái Diệp Tu trượt? Vậy anh đánh thắng anh ta đi!

Chỉ dẫn dắt một chiến đội tôm tép mà diệt được Gia Thế, với thành tích này, khoan bàn tới chuyện nhìn không ra trạng thái của Diệp Tu trượt chỗ nào, dù có trượt thật thì e rằng cũng chả ai tin.

Trạng thái của Diệp Tu thực sự tệ đến mức cần phải giải nghệ?

Còn ai biết rõ câu trả lời hơn Gia Thế.

Họ muốn Diệp Tu giải nghệ chính là vì họ quá rõ Diệp Tu vẫn còn đủ năng lực, thậm chí năng lực đó còn rất đáng gờm. Bản thân Gia Thế muốn đá Diệp Tu đi nhưng lại sợ Diệp Tu đầu quân cho đối thủ và rồi gây hại cho họ, cuối cùng kết quả là tham thì thâm.

Bây giờ đã có chứng cứ thực tế đủ mạnh, câu hỏi này trở nên rất thốn.

Đã vậy, tình hình hiện nay còn thốn hơn: Diệp Tu không từ chối phỏng vấn nữa. Hắn cũng sẽ nhanh chóng ngồi ở vị trí này, gặp những phóng viên này, trả lời câu hỏi này.

Những ngày độc quyền đưa đẩy dư luận đã một đi không trở lại.

Không lâu trước đây, Gia Thế biết bao hi vọng Diệp Tu có thể bước lên bục họp báo, tạo dựng tình cảm với giới truyền thông, nhưng Diệp Tu không làm.

Giờ đây, Gia Thế hi vọng Diệp Tu có thể tiếp tục “khiêm tốn”, tiếp tục từ chối mọi phỏng vấn, nhưng hắn lại xuất đầu lộ diện.

Suốt thời gian qua hắn còn chưa nói tiếng nào, chỉ một thái độ tiếp nhận phỏng vấn đã khiến Gia Thế nhấp nhổm không yên. Sau đó hắn thắng trận, lại càng là một cú bạt tai vang dội, mạnh mẽ.

“Quản lí Thôi? Dẫn đội Thôi?”

Giữa ngơ ngác, Thôi Lập nghe như có người đang hốt hoảng gọi mình. Gã muốn trả lời, nhưng không cách nào không chế được bản thân.

“Bác sĩ, có bác sĩ không? Kêu xe cứu thương, có người ngất xỉu!” Hội trường họp báo nhốn nháo ầm lên.
Bình Luận (0)
Comment