Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1162

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Lời Diệp Tu nói khiến người Bách Hoa tự dưng chột dạ, chẳng qua nhân vật trong game không thể hiện được thái độ trên mặt họ lúc này. Bốn nhân vật Bách Hoa đang đứng với vị trí đội hình tấn công tiêu chuẩn: Ma đạo học giả Sâm La của Trương Vỹ và thích khách Quý Lãnh của Chu Quang Nghĩa hình thành hai mũi tên, chuyên gia đạn dược Hoa Phồn Tự Cẩm của Trâu Viễn chính giữa phía sau, mục sư Ngạo Phong Tàn Hoa của Mạc Sở Thần bên phải Hoa Phồn Tự Cẩm.

Nhìn vào chỉ như mạnh ai nấy đứng, nhưng trên thực tế vị trí của bốn người đều mang tính chiến thuật trên mọi mặt, từ khoảng cách giữa mỗi nhân vật, tầm quan sát, đến phương hướng xử lý đối thủ, trong đó bao gồm vô số yếu tố linh động khó diễn tả hết.

Tuy nhiên khi thấy dòng chat của Diệp Tu, cả bốn nhân vật đều bất giác rục rịch với vị trí đứng của mình trong đội hình. Đội hình hiện tại của Bách Hoa vốn đã được rèn luyện từ trước, gặp Quân Mạc Tiếu và Hải Vô Lượng là tự ý thức vào thế luôn chứ chẳng cần nghĩ nhiều. Nhưng giờ họ bỗng nhớ đến một điều: Biên giới bản đồ nằm ở cuối Sông Ngưng, bước ra là chết không kịp ngáp, cần phải suy xét kỹ.

Đã từng có đủ các chiến thuật nhắm vào đặc điểm này, nhưng bản đồ Sông Ngưng đã bị chơi nát từ tám trăm kiếp trước, lâu lắm rồi chẳng còn ai trong giới chuyên nghiệp chọn nó để thi đấu nữa. Thế nên các chiến thuật ấy cũng chẳng ai buồn tập luyện hay nghĩ cách đối phó. Có lẽ người ta vẫn nhớ mang máng, nhưng cái thời Sông Ngưng còn được chơi thì đồng đội bên cạnh họ không phải những gương mặt của ngày hôm nay. Khác nghề đồng nghĩa với khác chiến thuật phối hợp, ký ức mang máng trong đầu sẽ dẫn đến xung đột với đội hình hiện hữu.

Nghĩ đến đây, tuyển thủ Bách Hoa mới nhận ra điểm đáng sợ của việc Hưng Hân chọn bản đồ Sông Ngưng.

Một bản đồ quen? Khỏi phải ngợi, phối hợp đã là ý thức bản năng.

Một bản đồ lạ? Cần quan sát, cẩn thận đủ đường, cố gắng đừng phạm sai lầm.

Nhưng Sông Ngưng xưa quen nay lạ, ký ức của mỗi người đều có lạ có quen, liệu chúng còn chính xác chẳng? Để tiềm thức quyết định thắng thua? Tuyển thủ Bách Hoa bỗng hoang mang quá. Họ nghi ngờ, sợ hãi mình sẽ mắc sai lầm bởi những tiềm thức mông lung đến mức bản thân cũng không dám tin tưởng.

Giữa ngập ngừng vô định, họ còn phát hiện ra rằng đó là dụng ý của Hưng Hân trong việc chọn bản đồ này.

Đây là tình huống khảo nghiệm sự kiên quyết của một chiến đội, mà nhìn từ thế trận thực tế thì... Bách Hoa không đủ. Thấy dòng chat của Diệp Tu, ai trong Bách Hoa cũng bất giác điều chỉnh vị trí chút ít. Hiển nhiên họ đã bắt đầu quờ quạng với tiềm thức của mình rồi.

"Thời đó trong đội vẫn còn Tôn Triết Bình với Trương Giai Lạc cơ!" Lão tướng Trương Vỹ nhớ lại cái thời Bách Hoa còn cường thịnh, cái thời còn chiến đấu bên bờ Sông Ngưng.

"Thời đó theo sau đội trưởng đánh đấm sướng hết cả người..." Chu Quang Nghĩa lại nhớ đến tháng ngày mình ở Bá Đồ, chinh chiến bên cạnh Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh.

Thời đó... Trâu Viễn làm gì có "thời đó"? Cậu gia nhập Liên minh từ mùa giải thứ bảy, cũng là lúc bản đồ Sông Ngưng đã quá đát. Cậu chẳng có chút kinh nghiệm chuyên nghiệp gì với tấm bản đồ này cả.

Mạc Sở Thần thì sao? Mạc Sở Thần đang hơi nhột vì lời Diệp Tu nói. Đây là địa điểm mà chỉ cần văng ra ngoài thác là một hit về làng, mục sư hồi máu có ích lợi ư? Trị liệu như mình ở đây giúp được gì cho chiến đội?

Bách Hoa mỗi người có băn khoăn riêng, vị trí đội hình bắt đầu lỏng lẻo.

Diệp Tu và Phương Duệ có sẽ bỏ qua cơ hội?

Pháo Gầm!

Hải Vô Lượng phi thân bay lên, một luồng khí lưu mãnh liệt từ giữa hai tay quất thẳng vào đội hình Bách Hoa. Chiến đội Bách Hoa lập tức rơi vào trạng thái bị tấn công, mỗi người đều tránh khỏi Pháo Gầm một cách gượng gạo. Họ vẫn đang cố nghĩ cách rời xa thác nước nên chỉ né thôi chứ chưa phản ứng kịp để đáp trả. Hải Vô Lượng đánh xong Pháo Gầm vẫn không bị ai sờ gáy, bèn tiếp tục ôm hai tay giữa không trung đẩy ra Đao Khí.

Đao Khí ngưng tụ hoàn toàn nhờ vào khí tức của khí công sư, chẳng có hình dạng, cũng chẳng có hiệu ứng ánh sáng, dấu hiệu duy nhất là những gợn sóng khi nó lướt đi trong không khí. Nó hoạt động theo kiểu phóng ám khí vậy. Dù có bị phát hiện, cái sự không có hình thái của nó khiến người ta rất khó nắm bắt khoảng cách để tránh né hoặc phòng ngự, cho nên thấy Đao Khí thì né ngay là biện pháp an toàn nhất.

Thấy Hải Vô Lượng hai tay xoáy tròn xong lập tức có gợn sóng khí, Trâu Viễn liền biết đó là Đao Khí, vội vàng khiển Hoa Phồn Tự Cẩm lộn một vòng sang bên. Ai ngờ quỹ đạo bay của luồng khí không phải thẳng mà lại cong cớn một cách zâm đãng, đánh về phía Ngạo Phong Tàn Hoa, mục sư chiến đội Bách Hoa.

Diệp Tu mới vừa nói rằng chiến nhau ở đây đách cần mục sư, thế rồi Phương Duệ ra tay lại nhắm đúng vào mục sư. Mạc Sở Thần đỡ éo kịp, bị Đao Khí đánh trúng. Không có hiệu ứng kiểu phụt máu hay tóe lửa gì ghê gớm cả, nhưng sát thương chẳng hề thua chị kém em và còn gây lực xung kích khá mạnh, khiến Ngạo Phong Tàn Hoa lảo đảo.

Hải Vô Lượng từ trời giáng xuống, duỗi tay định thộp cổ Ngạo Phong Tàn Hoa. Một tia chớp lóe lên, thích khách Quý Lãnh của Chu Quang Nghĩa kịp thời từ bên hông lao đến ngăn cản.

"Quân Mạc Tiếu!!"

Rốt cuộc người từng trải nhất vẫn là lão tướng Trương Vỹ. Hải Vô Lượng đang tấn công đội mình nhưng hắn lại chú ý hành động Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu hơn. Trong lúc đồng đội đang lo đối phó Hải Vô Lượng, Trương Vỹ thình lình phát hiện Quân Mạc Tiếu giơ hai tay lên. Tróc Vân Thủ đấy ư?

Hắn vội chat nhắc nhở mọi người. Trâu Viễn phản ứng nhanh nhất, bất chấp mọi thứ cho Hoa Phồn Tự Cẩm quay qua bắn Quân Mạc Tiếu. Diệp Tu bất đắc dĩ né tránh, tập kích coi như thất bại.

"Qua đây!!" Mạc Sở Thần được Chu Quang Nghĩa cứu, khiển Ngạo Phong Tàn Hoa chui vào rừng đá bên cạnh. Y suy nghĩ rất đơn giản: Nếu bến cuối Sông Ngưng đáng ngại thì mình kiếm chỗ khác đánh, thế thôi.

"Qua kia." Đội phó Trâu Viễn đồng ý với cách nghĩ của Mạc Sở Thần, lệnh cho toàn đội rời bỏ chiến trường hiện tại. Trên thực tế Trâu Viễn là người không chịu ảnh hưởng bởi địa hình này nhất, nhưng cậu nhìn ra sự xoắn quẩy nội tâm của đồng đội mình.

Bách Hoa 4v2 mà lại không chịu quyết đấu trực diện, chỉ lo di chuyển chiến trường. Ngạo Phong Tàn Hoa dẫn đầu té gấp, ba người còn lại vừa đánh vừa đổi hướng về phía rừng đá. Thấy thác nước càng lúc càng xa, họ bắt đầu vững tâm được chút. Đột nhiên trước mặt vang lên một tiếng động nặng nề, Ngạo Phong Tàn Hoa vốn đang hớn hở chạy vào rừng đá bỗng văng ra ngoài.

Hàn Yên Nhu cưỡi Hào Long Phá Quân từ rừng đá xuất hiện. Ngạo Phong Tàn Hoa bị Hào Long Phá Quân húc văng, mà thế đi của nó vẫn chưa kết thúc. Ba người Trâu Viễn luống cuống né đông né tây.

Diệp Tu và Phương Duệ thấy thế, lập tức phấn chấn tinh thần.

"Chụp một đứa qua đây!!" Diệp Tu kêu lên.

"Ok, muốn ai?" Phương Duệ trả lời.

Bốn người Bách Hoa hoảng hồn cho rằng Tróc Vân Thủ sắp tới nữa rồi, lăn trên đất luôn không chịu dậy hòng né chiêu, tới khi xoay góc nhìn mới biết mình bị lừa. Quân Mạc Tiếu và Hải Vô Lượng đều đang tranh thủ di chuyển, Tróc Vân Thủ đâu phải kỹ năng vừa chạy vừa xài được?

Mục tiêu của họ vẫn là mục sư Ngạo Phong Tàn Hoa. Ba nhân vật Quân Mạc Tiếu, Hải Vô Lượng và Hàn Yên Nhu đã giành được ba vị trí hình thành tam giác, bao vây Ngạo Phong Tàn Hoa bên trong.

Kệ mục sư tự phá vòng vây? Ăn ở thiếu đức, coi chừng trời phạt. Thế nên đám Trâu Viễn nháo nhào tới cứu. Hoa Phồn Tự Cẩm ném Đạn Pháo Sáng, ba người Hưng Hân lập tức lao vào nhau, Ô Thiên Cơ soạt một tiếng giương ra, Đạn Pháo Sáng đập lên mặt ô nổ tung. Nấp sau nó, tầm nhìn của ba người Hưng Hân chẳng hề chịu tí ti ảnh hưởng nào. Họ nhanh chóng đè đầu Ngạo Phong Tàn Hoa ra focus.

Trâu Viễn lệ chảy thành dòng, biết vậy mình ném Bom Xung Chấn rồi...

Trên đời không có "nếu như", nhưng bây giờ chưa phải quá trễ, Trâu Viễn lập tức hất tay ném Bom Xung Chấn.

"Đừng!!" Trương Vỹ chat lên trong muộn màng.

Bom Xung Chấn lăn tới gần Ô Thiên Cơ thì phát nổ, sóng xung chấn cực mạnh hất văng cả hội Hưng Hân, cơ mà... Ngạo Phong Tàn Hoa đâu? Chung đội sẽ được miễn hiệu ứng xấu, y phải ở nguyên vị trí cũ chứ?

"Cám ơn nha!" Diệp Tu thả tim trên kênh chung. Trâu Viễn bình tĩnh nhìn lại mới phát hiện Ngạo Phong Tàn Hoa nằm gọn trong vòng tay của Quân Mạc Tiếu đang bay phấp phới giữa trời.

Tầm nhìn của Hoa Phồn Tự Cẩm bị Ô Thiên Cơ che khuất nên Trâu Viễn không biết diễn biến phía sau ô. Trương Vỹ đứng ở góc khác thì thấy rất rõ: Lúc Bom Xung Chấn lăn tới, Quân Mạc Tiếu vừa vặn chộp lấy Ngạo Phong Tàn Hoa.

Quăng Ném!

Với hiệu ứng chụp bắt mạnh nhất, kể cả sóng xung chấn của Bom Xung Chấn cũng chẳng ngắt nổi trạng thái chụp bắt của Quân Mạc Tiếu. Thế là hắn ôm theo Ngạo Phong Tàn Hoa mà cất cánh.

Ngoài hất văng, Bom Xung Chấn không còn hiệu ứng nào khác để ngăn cản hành động của Quân Mạc Tiếu khi đang lơ lửng giữa trời. Quăng Ném tiếp tục thực hiện đến hết, Ngạo Phong Tàn Hoa bắn đi như một viên đạn. Đạn về phương nào? Còn phải hỏi, dĩ nhiên là thác nước...

"Aaaa!" Trâu Viễn thảng thốt kêu lên, tiếc rằng có ai nghe được đâu! Ba người Bách Hoa đều không ai kịp chạy qua ngăn trở.

"Đừng hoảng! Rơi xuống nước nhìn rõ hướng rồi bơi về!" Những lúc mấu chốt thế này mới thấy cái sự bình tĩnh của lão tướng. Trương Vỹ đã nhanh chóng tính toán cú Quăng Ném của Quân Mạc Tiếu, tuy nó có lợi dụng độ cao trên không nhưng chẳng thể ném Ngạo Phong Tàn Hoa ra miệng vực được. Ngạo Phong Tàn Hoa sẽ rơi xuống nước, chỉ cần xác định đang ở đâu và lội ngược dòng về sẽ không bị thác nước cuốn đi. Điều quan trọng ở đây là phải nhanh, vì thời gian chỉ còn là tích tắc.

Bình tĩnh!

Mạc Sở Thần khẩn trương tự nói với mình. Y đã nhìn thấy mặt sông, nhìn thấy phía ngoài thác nước được thiết kế cả một khung cảnh lung linh. Khung cảnh đó trông rất đẹp mắt.

Nhưng tui hổng muốn tới đó đâu huhu!

Mạc Sở Thần nghĩ. Y tự tin chuẩn bị cho cú hạ thủy sắp tới.

Ầm!

Wtf?! Sao không phải bõm mà là ầm? Tui đang ở đâu?

Màn hình rung lên dữ dội. Khi nó lắng xuống, Mạc Sở Thần bỗng phát hiện Sông Ngưng đã xa tầm với, Ngạo Phong Tàn Hoa đang rơi xuống khung cảnh lung linh bên ngoài thác nước...
Bình Luận (0)
Comment