Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1308

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Lượt đấu thứ 23 giải đấu Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp, Hưng Hân vs Bá Đồ, sân nhà Bá Đồ. Tuyển thủ đôi bên bắt đầu ra trận, đi kèm hình chiếu 3D như mọi khi.

"Diệp Tu, kỷ lục của mày đến đây là hết!"

Khi Diệp Tu xuất hiện, tiếng gầm gào vang dội khắp nhà thi đấu như đã chuẩn bị từ trước.

"Ha ha, cảm giác quen thuộc thật!" Người Hưng Hân đều khiếp vía, còn Diệp Tu chỉ cười. Thật ra đãi ngộ này hắn cũng lâu rồi chưa thấy. Tuy Ngôi Sao Cuối Tuần cử hành tại đây, nhưng nó khác với giải đấu chính thức lắm. Đó là event to nhất giới Vinh Quang, dù ban tổ chức là Bá Đồ thì fan Bá Đồ cũng chỉ tập trung đông hơn một tí, còn lại là fan các đội khác và fan trung lập, khí thế không bằng đêm nay. Đêm nay ấy à, gần như toàn bộ người trong nhà thi đấu đều bắn ánh mắt thù hận về Diệp Tu.

Vừa đi xuống ghế, Diệp Tu vừa dỏng tai nghe từng tràng khiêu khích đến từ khán đài. Hắn lắc đầu nguầy nguậy: "Tốt xấu cũng bao nhiêu năm rồi, sao đám Bá Đồ chả biết nói gì mới mẻ hơn nhỉ?"

Sau Hưng Hân là màn ra trận của tuyển thủ Bá Đồ, nhà thi đấu như đổi hẳn BGM. Fan Bá Đồ mà, người người đều như mang trong mình cái nhiệt tâm, cái dũng khí lấy một địch trăm, bất kể dành cho đối thủ hay đội nhà.

Tuyển thủ đôi bên bắt tay nhau giữa sàn đấu theo quy trình quen thuộc. Trong lúc đó, khán đài lại tiếp tục hô hào "Diệp Tu, kỷ lục của mày đến đây là hết!" Diệp Tu đang bắt tay Trương Tân Kiệt, nghe vậy cười: "Rốt cuộc bên mấy cậu ai lên solo đầu? Thấy fan trông chờ vậy, áp lực lớn lắm nhỉ?"

Trận đấu sắp bắt đầu rồi, tiết lộ sớm vài phút cũng không khác gì. Ánh mắt các tuyển thủ Bá Đồ đồng loạt hướng về Lâm Kính Ngôn.

"Ồ, lão Lâm hả? Ha ha." Diệp Tu nói.

"..." Lâm Kính Ngôn nhức đầu. Đôi khi, phản ứng của fan cũng nằm ngoài dự liệu tuyển thủ lắm. Diệp Tu nói không sai, fan kỳ vọng lớn đến mức này, áp lực đổ lên anh rất nặng. Muốn thắng Diệp Tu đâu có dễ?

"Vất vả rồi, 1 điểm này tui cầm trước nghen." Diệp Tu vừa lúc bắt tay đến Lâm Kính Ngôn, sẵn tiện nói luôn.

"Láo lếu quá." Lâm Kính Ngôn nói.

"Cố lên!" Diệp Tu vỗ vai anh, tiếp tục láo lếu no limit.

"Lão Lâm, anh không được thua!" Trương Giai Lạc nổi cơn thịnh nộ.

Lâm Kính Ngôn nhìn hắn với ánh mắt vô tội: "Đổi cậu vào đánh ha?"

"Lần trước tui rồi! Lần này trông vào anh!" Trương Giai Lạc trả lời ngay không cần do dự.

"Đương nhiên tôi sẽ cố hết sức." Lâm Kính Ngôn nói. Đều là lão tướng, họ không cần che giấu tâm trạng. Đánh Diệp Tu rất khó, Lâm Kính Ngôn nghĩ sao nói vậy. Người ta có thể cảm thấy anh thiếu nhiệt, thiếu hăng máu, nhưng hương vị lắng đọng đến từ năm tháng ở anh, cũng là thứ mà các thiếu niên trẻ trung không cách nào có được.

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu. Các tuyển thủ khác xuống sân, hai người ở lại vào phòng quả nhiên là Diệp Tu và Lâm Kính Ngôn. Khán giả tiếp tục hò hét một cách thiếu hiểu chuyện. Diệp Tu trải nghiệm nhiều, thành tinh rồi, nghe tai này lọt tai kia. Còn Lâm Kính Ngôn thì áp lực như núi.

Xét ra, tình huống thế này Lâm Kính Ngôn chưa bao giờ gặp. Thời điểm anh gia nhập Bá Đồ, Diệp Tu cũng trùng hợp rời khỏi Liên minh. Đến mùa giải thứ mười, hai người mới đụng nhau. Lượt đi đánh trên sân nhà Hưng Hân, dĩ nhiên bầu không khí rất khác. Hôm nay đánh trên sân nhà Bá Đồ, Lâm Kính Ngôn mới thật sự hiểu thái độ fan Bá Đồ đối với Diệp Tu là thế nào.

"Thù nhau tới vậy luôn?" Câu này, để Lâm Kính Ngôn hỏi mới chính xác.

Vào trận, quét thẻ, tải bản đồ. Tuyển thủ trong phòng không còn nghe thấy tiếng kêu gào của khán giả, nhưng fan Bá Đồ vẫn dốc sức tấn công Diệp Tu bằng âm lượng.

"Bớt ầm ĩ đê." Trên kênh chat, đột nhiên xuất hiện lời nhắn từ Diệp Tu.

"Xong liền ấy mà." Diệp Tu thông qua gõ chữ, truyền đạt ý kiến đến khán giả sân nhà.

Ăn nói kiểu đó còn kêu người ta bớt ầm ĩ? Âm lượng khắp nhà thi đấu lập tức tăng thêm mấy nấc, lớn đến mức Lâm Kính Ngôn trong phòng cứ như nghe thấy tiếng ồn đâu đây.

"Phi logic vãi!" Lâm Kính Ngôn kinh ngạc. Trừ giai đoạn đầu cơ sở thiết bị còn nghèo, anh đánh giải chuyên nghiệp từng ấy năm, lần đầu tiên đã vào phòng đấu mà vẫn nghe thấy âm thanh bên ngoài. Bên ngoài gào thét đến bao nhiêu decibel rồi trời? Tên Diệp Tu này biết tưới dầu vào lửa quá!

"Lão Lâm, mau tới chịu chết!" Diệp Tu lại bắt đầu khiêu khích anh.

Lâm Kính Ngôn chẳng buồn để ý. Lời rác rưởi căn bản đã hết tác dụng với anh. Anh không phải tân binh, cũng không phải tuyển thủ trẻ, cái thời Diệp Tu xưng bá võ lâm thì anh cũng đang lăn lộn giang hồ. Diệp Tu mạnh đến đâu, anh biết rõ hơn ối người. Suốt bấy nhiêu năm, đánh qua đánh lại ít lắm chắc? Lâm Kính Ngôn không muốn đếm số trận thắng thua, vì đếm ra chắc chắn người không vui là mình.

Con người anh không hăng tiết, cũng không bá khí gì gì. Bấy nhiêu năm sống với danh hiệu đại thần, nhưng anh không thuộc nhóm đại thần đứng đầu nhất. Không quá cao, không quá thấp, Lâm Kính Ngôn cho người ta một cảm giác lửng lửng lơ lơ. Anh cứ thế mà đi dần đến cuối con đường của đời đánh giải. Anh vốn đã nghĩ, có lẽ mình sẽ kết thúc một cách thanh thản. Thế rồi, anh bị chiến đội ruồng bỏ.

Sau đó Lâm Kính Ngôn nhận lời mời từ Bá Đồ. Ba thằng già của giới tuyển thủ chuyên nghiệp gặp nhau giữa chiến đội khí phách nhất, nhiệt huyết nhất toàn Liên minh này.

Giành quán quân?

Kỳ thực Lâm Kính Ngôn không ngờ đâu, rằng mình sắp đi đến cuối đường, lại bất ngờ bị kéo đi giành quán quân. Ở Bá Đồ, bên cạnh các đồng đội mới, trái tim tranh thắng đã sắp hao mòn của anh đột nhiên thức tỉnh.

Họ đánh một mùa giải oanh oanh liệt liệt, để rồi bi tráng ngã gục ở bước cuối cùng. Vô số người vì các anh mà tiếc nuối. Bản thân Lâm Kính Ngôn cũng không ngoại lệ. Thời khắc đó, anh thật sự đã có ý nghĩ giải nghệ. Nhưng bên cạnh anh, một "thằng già" hơn anh mấy tháng tuổi, trong cuộc họp báo sau trận thua ướt đẫm máu thương, đã ưỡn lưng thẳng tắp, nói năm sau đánh tiếp.

Già hơn cả anh, Hàn Văn Thanh vẫn chưa từng bỏ cuộc!

Cầm bốn á quân, Trương Giai Lạc vẫn chưa từng bỏ cuộc!

Với cả cái tên Diệp Tu kia nữa, từ tiệm net chắp vá nên một chiến đội, đạp đầu đội mẹ Gia Thế, hung hăng mà quay về, khí thế mà quay về!

Không một ai bỏ cuộc, sao mình có thể là kẻ đầu tiên bước lùi?

Lâm Kính Ngôn ở lại, ôm giấc mộng quán quân cũ, bắt đầu con đường nỗ lực mới.

Lãnh Ám Lôi rời điểm spawn, đi vòng ra phía chính giữa bản đồ. Lâm Kính Ngôn không định đối đầu trực diện với Diệp Tu. Nửa vòng bảng vẫn chưa đủ thời gian cho mọi người hiểu hết về tán nhân Quân Mạc Tiếu, nguyên nhân chính là không có điều kiện luyện tập. Ngoài thực chiến, chỉ có thể ngồi tưởng tượng, mà tưởng tượng thì khác với thực chiến, rốt cuộc khó vẫn hoàn khó.

Thế nên Lâm Kính Ngôn vừa vào game liền đi vòng. Đi được nửa đường, anh thấy Diệp Tu chat: "Lão Lâm, nhanh lên đi chứ? Chờ ông cả ngày rồi."

Lâm Kính Ngôn đách care, tiếp tục việc mình mình làm. Nếu nói nhiều có thể thắng, Hoàng Thiếu Thiên đã sớm đoạt sáu cái quán quân.

Đi vòng thêm một hồi, Lâm Kính Ngôn nhìn thấy Quân Mạc Tiếu đang đứng chờ giữa bản đồ. Người ta đang giương ô đi dạo cơ! Ê, có biết đang đánh giải không vậy?

Tuyển thủ lão làng như Lâm Kính Ngôn cũng có chút nóng gáy. Thiệt muốn cho nó cục gạch quá!

Còn may kềm chế kịp. Chơi với nhau bao năm rồi, chẳng lẽ anh không biết? Cái kiểu tự tin đến láo lếu của Diệp Tu thật ra chỉ đang diễn thôi! Nếu vì thế mà tức giận, lao lên liều chết thì chắc chắn dính bẫy. Thằng này quỷ quyệt lắm! Chợt nhớ đến lịch sử chinh chiến đầy máu và nước mắt của mình, Lâm Kính Ngôn vội lắc đầu, bắt bản thân ngừng nghĩ ngợi.

Giờ đâu phải lúc nghĩ mấy chuyện đó? Nhụt chí tráng sĩ mất!

Lãnh Ám Lôi núp một bên, quan sát hành động của Quân Mạc Tiếu. Y như rằng, anh lập tức phát hiện tên kia chỉ vờ như lơ đãng dạo quanh, nhưng thực tế đã kẹp hết mọi vị trí có khả năng tập kích gần đó, không để lỡ bất cứ khu vực nào.

"Lão Lâm, tới rồi chứ hả? Núp bao lâu rồi? Coi chừng ăn thẻ vàng nha!" Diệp Tu tiếp tục chat.

"Tới rồi, đang ngắm ông đây!" Lâm Kính Ngôn trả lời.

"Thế à? Muốn tui pose hình ông ngắm không?" Diệp Tu nói.

"Ngon, pose đi." Lâm Kính Ngôn nói.

"Ok!" Diệp Tu trả lời, Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu bỗng chốc thu về, giũ một cái, biến thành hình thái súng.

Súng Máy Gatling!

Quân Mạc Tiếu xoay người, quét đạn khắp một vòng, bắn cho đất đá xung quanh văng lên tung tóe đủ 360 độ. Chỗ Lãnh Ám Lôi núp, một viên đạn nổ ngay sát bên mà Lâm Kính Ngôn không mảy may khiển nhân vật nhúc nhích. Sức phán đoán của anh quả thật rất đáng sợ.

"Thấy sao?" Diệp Tu hỏi.

"Bắn đẹp." Lâm Kính Ngôn nói.

"Làm ảo thuật cho ông coi tiếp." Diệp Tu nói.

"Ờ?"

Phụt!

Một luồng khói tím lan tỏa. Quân Mạc Tiếu ném Yên Ngọc, giấu mình vào bên trong. Đảo mắt, đã chẳng thấy hắn đâu cả.

"Cái này coi không hay." Lâm Kính Ngôn nói, đồng thời lo lắng chuyển góc nhìn, ngại rằng Diệp Tu nhân cơ hội mò tới.

Cơ mà theo lý thuyết, mình chưa thể bại lộ đâu nhỉ?

Lâm Kính Ngôn bắt đầu lưỡng lự, bắt đầu thiếu quyết đoán.

Diệp Tu muốn làm gì?

Không thấy Quân Mạc Tiếu đến chỗ mình, Lâm Kính Ngôn cũng không manh động, vì manh động sẽ để lộ vị trí. Anh tiếp tục ẩn nhẫn, chờ khói tím tan đi.

"Coi ảo thuật nữa nè." Đột nhiên, Diệp Tu chat thêm một câu. Cùng lúc, giữa khói tím, một vệt sáng sắc lạnh chợt lóe lên.

"Đờ mờ!" Lâm Kính Ngôn chỉ kịp chửi tục, màn hình rất nhanh đã lóa cả mắt. Đó là Đạn Pháo Sáng, kỹ năng của chuyên gia đạn dược. Ai cũng biết cái Ô Thiên Cơ biến thái của Quân Mạc Tiếu có thể ép chiêu riêng cho từng hình thái, nghĩa là trận này, hình thái súng đã được ép Đạn Pháo Sáng. Lợi dụng che chắn từ kỹ năng ninja Yên Ngọc đang dần dần tan đi, Đạn Pháo Sáng xé khói bay ra, thành công làm màn hình Lâm Kính Ngôn sáng lóa.

Không nên động đậy! Hắn vẫn chưa biết mình ở đâu! Muốn tìm mình đâu có dễ?

Lâm Kính Ngôn nghĩ.

"Ha ha, giờ chắc hết dám chạy nhỉ? Ông đoán xem tui có sẽ tìm được ông không?" Diệp Tu đột nhiên nói.

Màn hình bị Đạn Pháo Sáng làm lóa sáng toàn bộ, chỉ mỗi bảng chat vẫn nhìn thấy như thường.
Bình Luận (0)
Comment