Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1433

Dịch bởi Lá Mùa Thu

5 phút.

Một trận solo đánh 5 phút cũng thường thấy trong giới chuyên nghiệp, nhưng trận này đánh 5 phút chưa xong, thậm chí mọi thứ vẫn như ban đầu. Hai nhân vật không mất giọt máu nào, vì tẹo HP Mưa Hỗn Loạn và Bẫy Bão Cát rút của Quân Mạc Tiếu đã được hắn tự bơm lại.

Lúc này, hai nhân vật cùng xuất hiện ở quanh tọa độ Diệp Tu đưa, nhưng không ai lộ diện.

"Đâu rồi, ra đây!" Diệp Tu kêu lên.

"Tôi đến rồi, không thấy anh." Dụ Văn Châu nói.

"Nãy anh ra trước rồi, giờ tới cậu đi." Diệp Tu nói.

"Nãy nào?"

"Bớt đùa, nãy anh cố ý nã đạn cho cậu định vị, quên à?" Diệp Tu trả lời, giận dữ như thể hắn đã thành tâm báo cho đối thủ vị trí mình chứ không phải dụ tình vậy. Mới 5 phút thôi mà, khán giả chưa quên cái cảnh Quân Mạc Tiếu gác súng bắn ngược sau đầu đâu. Đó là thành tâm thành ý hả?

"Ờ." Dụ Văn Châu đáp, rất nhanh lại bổ sung thêm một câu: "Tôi mới phóng chú thuật, anh thấy không?"

"Anh! Không! Thấy! Dụ Văn Châu cậu thiệt thà chút cho anh coi!" Diệp Tu răn dạy đối thủ.

Trọng tài nhịn hết nổi: "Hai tuyển thủ trò chuyện vô nghĩa quá nhiều, vui lòng tập trung vào thi đấu!"

Dòng chat của trọng tài hiện lên dưới dạng thông báo hệ thống. Hệt như người chơi game online không thể chống lại hệ thống, tuyển thủ ở giới chuyên nghiệp có giỏi chat rác cỡ nào cũng chẳng dám troll trọng tài. Trọng tài quát một câu, hai vị đội trưởng quyền lực đều phải ngậm miệng.

Tuyển thủ hai đội dưới sân quay mặt nhìn nhau. Bên phía Hưng Hân còn hiểu được, vì Diệp Tu dẫn dắt họ đánh từ game vào giới chuyên nghiệp, họ quen kiểu cà lơ phất phơ của hắn rồi. Nhưng bên phía Lam Vũ... Có bao giờ họ nhìn thấy đội trưởng lắm lời thế này khi thi đấu? Vì vấn đề tốc độ nay, đội trưởng nhà họ sao rảnh rang chat nhảm trong trận? Ấy thế mà, nhờ cái bản đồ hôm nay, anh ấy chat khí thế luôn.

Kỳ thực trong lúc chat, hai người đều không ngừng khiển nhân vật. Tọa độ hẹn sẵn không thấy ai, nhưng cả hai vẫn luôn lượn lờ ở vùng phụ cận. Họ duy trì một bán kính nhất định, di chuyển xoay quanh tọa độ nọ. Khán giả bên ngoài thấy rõ một người đi thuận chiều kim đồng hồ, một người nghịch chiều, gặp gỡ chỉ là chuyện sớm muộn. Chỉ phải xem, mắt ai tinh hơn để phát hiện đối phương trước trong làn sương mù dày đặc thôi.

Hai người không di chuyển nhanh, cực kỳ chú ý điểm đặt chân hòng không phát sinh tiếng động. Cứ thế, họ tiếp cận nhau từng chút, từng chút một.

Khán giả hồi hộp, tim đập thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng không lên tiếng. Cả thế giới Vinh Quang không hẹn mà cùng chìm vào yên tĩnh tuyệt đối, như thể chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng sẽ làm phiền đến hai tuyển thủ trong trận.

Màn hình lớn chia làm hai nửa góc nhìn nhân vật. Hai góc nhìn ấy xoay tới xoay lui, sau đó giữ yên gần như cùng lúc.

Xung Phong!

Quân Mạc Tiếu lao gấp tới trước, phương hướng chính xác đến cực hạn, đúng là vị trí đang đứng của Sách Khắc Tát Nhĩ. Sách Khắc Tát Nhĩ không chủ động như hắn. Ngay bước đầu tiên Quân Mạc Tiếu lao đi, anh liền xoay người ẩn vào một gốc cây. Với góc nhìn Thượng đế, khán giả thấy rõ trên cả quãng đường, Sách Khắc Tát Nhĩ đều đặc biệt chú ý địa hình xung quanh. Anh đã phòng sẵn tình huống va chạm bất ngờ từ rất sớm rồi.

Súng vang!

Sau Xung Phong, Quân Mạc Tiếu vừa chạy vừa bắn, đạn bao rào rào vào gốc cây Sách Khắc Tát Nhĩ đang nấp. Mỗi tội, Sách Khắc Tát Nhĩ không còn ở đó nữa. Quân Mạc Tiếu bước ngang hai bước kéo giãn tầm nhìn, không thấy đối thủ đâu. Hắn không dừng chân, tiếp tục xoay sang phía khác, lựu đạn trong tay ném mạnh.

Ầm!

Lựu đạn nổ, lửa bắn tung tóe đủ để soi thêm chút sáng trong màn sương dày, thế nhưng Sách Khắc Tát Nhĩ vẫn bặt tăm bặt tích.

Fan Lam Vũ trên sân nhà thở phào nhẹ nhõm, bởi tọa độ Diệp Tu đưa ra hoàn toàn không phải ngẫu nhiên. Hắn chọn khu vực trước đó từng trinh sát và thuộc địa hình. Khi hắn nêu tọa độ này đã bị fan Lam Vũ mắng rằng gian trá, nhưng bất ngờ là Dụ Văn Châu lại vui vẻ đồng ý. Fan cứ sợ anh sẽ rơi vào bẫy của Diệp Tu, nhưng quả nhiên...

"Ha ha, đây vẫn là bản đồ Lam Vũ chọn mà! Mấy phút trinh sát của Diệp Tu sao đọ nổi hiểu biết của Dụ Văn Châu về nó?" Lý Nghệ Bác cười.

Cách Dụ Văn Châu lẩn trốn khi xảy ra va chạm bất ngờ rất mượt, rất nhẹ nhàng. Sách Khắc Tát Nhĩ di chuyển như không cần nghĩ ngợi làm khán giả phập phồng lo lắng, nhưng Quân Mạc Tiếu lại chẳng hề phát hiện. Ai cũng khó hiểu, cho đến khi camera cắt một sơ đồ đơn giản cho thấy hướng di chuyển và góc nhìn của Quân Mạc Tiếu, kèm hướng di chuyển và các chướng ngại Sách Khắc Tát Nhĩ mượn che chắn trên đường. Từ đó, mọi người mới biết Dụ Văn Châu đã chọn tuyến đường hoàn toàn nằm trong góc chết của Quân Mạc Tiếu.

Sự hiểu biết của Dụ Văn Châu về bản đồ quả thật vượt xa Diệp Tu. Diệp Tu trình cao, nghiên cứu ít thời gian cũng soi ra kha khá chỗ để lợi dụng, nhưng muốn hành động nuột nà như Dụ Văn Châu thì hơi khó.

"Hay thật! Thảo nào Dụ Văn Châu dám đứng ra solo với Diệp Tu." Lý Nghệ Bác khen ngợi.

"Vậy, anh ấy định làm gì kế tiếp để hạ Diệp Tu?" Phan Lâm nói.

Dụ Văn Châu luồn lách rất đẹp mắt, nhưng anh không dám va chạm trực tiếp với Diệp Tu. Thế nên, khó thể nói rằng anh đang áp đảo. Gặp đối thủ liền trốn, thì làm sao đánh bại đối thủ? Ít nhiều cũng ngửi vài hit, xin tí huyết chứ?

"Chúng ta cứ xem tiếp đi!" Lý Nghệ Bác nói.

Sau vài pha truy tìm, Sách Khắc Tát Nhĩ hoàn toàn mất dạng, Quân Mạc Tiếu chỉ đành dừng lại.

"Ê, cậu cứ trốn tới trốn lui thế này làm sao đánh nữa?" Diệp Tu hùng hồn.

Cả nhà thi đấu lập tức ồn ào phản đối. Tên này, tìm không thấy Dụ đội thì tạo áp lực với trọng tài, ám chỉ Dụ đội thi đấu tiêu cực à?

"Đấy là chiến thuật." Thế là Dụ Văn Châu trả lời, nghe như cũng đang giãi bày với trọng tài vậy.

"Đúng là con người phiền phức." Diệp Tu nói. Quân Mạc Tiếu bèn giơ súng bắn lung tung khắp nơi, đồng thời kêu lên: "Thôi anh đứng đây, cậu tới cho anh!"

"Không vội." Dụ Văn Châu nói. Anh vẫn không ngừng điều khiển, nhưng quả thật không thấy bao nhiêu gấp gáp. Từ lúc thoát khỏi truy lùng từ Quân Mạc Tiếu, Sách Khắc Tát Nhĩ vẫn duy trì thái độ ung dung, thong thả tìm kiếm vị trí tập kích hợp lý.

Một lúc sau...

"Ê ê!" Diệp Tu bất mãn. Mưa Hỗn Loạn nữa? Không có chiêu gì mới à?

Cơ mà, cách hắn xử lý cũng có mới mẻ hơn đâu? Giương ô che mưa, ngồi thành cái nấm, rồi Thuật Phân Thân. Chẳng qua lần này Sách Khắc Tát Nhĩ không chụp Lục Tinh Quang Lao xuống, trong rừng sương mù chỉ nghe tiếng mưa rơi tí tách. Mưa Hỗn Loạn tấn công từ trên đầu, rất khó để phỏng đoán vị trí người cast phép, cao lắm chỉ khoanh vùng thôi chứ không xác định chính xác được. Quân Mạc Tiếu bó tay, đành đứng ngẩn tò te trong rừng ngắm mưa đằng xa.

Thế thôi à.

Những tiếng la ó bỗng trỗi dậy trên sân nhà Lam Vũ. Đây là trận đấu của Dụ Văn Châu, người đội trưởng được kính yêu tột cùng bởi trên dưới Lam Vũ, một trận solo ngàn năm mới gặp, thế mà lại bị phản đối.

Vì khán giả đã chịu hết nổi.

Hai người làm tụi tui căng thẳng thót tim, xong cho tụi tui coi cảnh này đó hả?

Cảnh này là cảnh nào? Hai nhân vật ở yên bất động.

Đến tận khi mưa ngừng rơi, cả rừng cây trở về yên tĩnh như trước.

Đột nhiên, Quân Mạc Tiếu lao lên bằng kỹ năng Xung Phong. Nhưng hướng mà hắn lao đi...

Với góc nhìn Thượng đế, khán giả biết hắn nhắm sai đường rồi, nhưng trong trận, Diệp Tu lại di chuyển một cách rất kiên quyết. Sau Xung Phong, hắn đổi hướng, tiếp tục sử dụng chiêu di chuyển nhanh khác là Đâm Xung Phong. Bẻ góc khá chuẩn, nhưng vẫn chưa đúng!

Theo dõi lần chạm trán trước đó giữa hai người, tuy nhận định không tốt bằng tuyển thủ, khán giả vẫn nhớ được khoảng cách cho tầm nhìn cực hạn trong Rừng Sương Mù. Pha bẻ góc Quân Mạc Tiếu chọn hướng khá đẹp, nhưng phạm vi di chuyển của Đâm Xung Phong vẫn chưa đủ xa để thấy...

Lên nữa đi! Vô số người âm thầm cầu nguyện. Ai ngờ sau Đâm Xung Phong, Quân Mạc Tiếu lại tiếp tục đổi hướng với Hồ Quang Thiểm...

Lệch rồi!

Người xem gào thét, nhưng chỉ những ai xem hiểu mới sáng bừng mắt.

"Kìa!" Lý Nghệ Bác kêu lên.

"Hở?"

Phan Lâm chỉ kịp hở một tiếng, Hồ Quang Thiểm của Quân Mạc Tiếu đã vút đi, không nhắm đúng vào Sách Khắc Tát Nhĩ nhưng đã sượt qua tầm nhìn của anh. Điều này đồng nghĩa, Quân Mạc Tiếu cũng có khả năng kịp thấy Sách Khắc Tát Nhĩ trong tích tắc ngắn ngủi.

"Dùng tốc độ cao di chuyển để mở rộng bán kính tầm nhìn!" Lý Nghệ Bác cất tiếng giải thích.

"Anh ấy phát hiện chưa?" Phan Lâm phấn khích.

Phản ứng của Quân Mạc Tiếu cho hắn câu trả lời. Hồ Quang Thiểm chưa đi hết, Quân Mạc Tiếu đã chỉ còn là cái bóng. Người thật đang trên đường lao về phía Sách Khắc Tát Nhĩ.

Ầm ầm ầm!

Ba phát Pháo Chống Tăng khè lửa bay ra, góc bao quát cực rộng, không nhằm vào sát thương mà để soi sáng hòng xác định vị trí Sách Khắc Tát Nhĩ.

Dụ Văn Châu bèn diễn lại trò cũ. Mỗi vị trí đi hay đứng đều được chọn kỹ, anh lập tức xoay người nấp vào một gốc cây. Song, Quân Mạc Tiếu đã lường trước. Hắn dừng bước, ngâm xướng triệu hồi một con Goblin gần sát gốc cây nọ, mình thì sải bước lao lên.

Trong góc nhìn Quân Mạc Tiếu, Sách Khắc Tát Nhĩ đã mất tích. Quả thật, Dụ Văn Châu rất biết cách lợi dụng địa hình khu rừng này. Có điều Goblin vẫn nằm trong góc nhìn Diệp Tu, hắn nhanh chóng chạy về phía mà nó đang lúc lắc định đuổi theo.

Khán giả tròn xoe mắt vì những gì đang xảy ra. Úi, có thể xài thú triệu hồi như chó săn dẫn đường vậy đó hả?
Bình Luận (0)
Comment