Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1631

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Tổ ghi hình, các tuyển thủ chuyên nghiệp và những khán giả có trình trong nhà thi đấu đều hướng sự quan tâm về phía chiến trường Phương Duệ vs Lữ Bạc Viễn và Phương Minh Hoa.

Chỉ những người xem không có mắt nhìn cục diện mà tìm vui là chính mới còn theo dõi cuộc chiến trong kho phế liệu. Quả thật trong kho phế liệu đánh nhau cũng đẹp mắt đấy, quyết định thắng thua được đấy, nhưng nếu nói về tổng thể, chiến trường ngoài nhà kho mới là điểm đột phá thực sự. Kết quả trận đấu ra sao, có lẽ phải xem khả năng phát huy của Phương Duệ.

Và tính đến giờ phút này, hắn đã làm nên kỳ tích. Đông quân số hơn nhưng Phương Minh Hoa và Lữ Bạc Viễn vẫn không cách nào vượt qua tảng đá cản đường. Dĩ nhiên nếu Lữ Bạc Viễn muốn chạy, Phương Duệ cũng đách care. Mục đích của hắn chỉ có một: Giữ chân mục sư Phương Minh Hoa. Lữ Bạc Viễn quấy phá nên Phương Duệ mới phải xử lý, chứ nếu y chủ động rời đi, hắn còn mừng là khác.

Lần trước đã hi sinh Đỗ Minh, lần này bất kể trên phương diện tâm lý hay chiến thuật, Lữ Bạc Viễn cũng không muốn bỏ rơi Phương Minh Hoa. Luân Hồi đang bị dẫn trước 1 điểm đoàn đội và 3 điểm toàn hiệp đấu cơ mà.

Tên này...

Vân Sơn Loạn vô cùng bức thiết muốn tóm được Hải Vô Lượng, vì chỉ cần một hit chụp bắt thành công là xong mọi chuyện. Tiếu Ca Tự Nhược cũng biết rõ điều đó nên cố gắng phối hợp bằng mọi cách, nhưng Hải Vô Lượng quá ranh mãnh. Chữ zâm được hắn phát huy đến tận cùng. Mỗi lần di chuyển, Hải Vô Lượng đều lướt sát bàn tay Vân Sơn Loạn, cho y thứ cảm giác gần như trước mắt mà xa tận chân trời.

Đây không còn là vấn đề hên xui may rủi.

Phương Duệ thao tác quá chuẩn. Đâu phải hắn không thể giảm bớt độ hiểm trong các pha né chiêu? Có thể, nhưng ngay từ lần né đầu tiên, Phương Duệ đã cố tình thu hẹp phạm vi di chuyển của chính mình. Dùng biện pháp hiệu suất nhất xử lý Lữ Bạc Viễn, hắn sẽ có thêm thời gian đối phó Phương Minh Hoa, và đó là cách để một mình Phương Duệ kèm chân hai tướng Luân Hồi lâu đến khó tin.

Hội tuyển thủ chuyên nghiệp xem hắn đánh mà bàng hoàng. Thao tác chuẩn từng mm là chuyện chỉ nên làm một hai lần, nhưng Phương Duệ dám duy trì suốt cả quãng dài. Gánh nặng tinh thần và sức lực phải lớn đến mức nào?

Mệt mỏi là tất cả những gì Phương Duệ cảm thấy ngay từ phút đầu tiên, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Hắn biết mình sẽ phải đối mặt với muôn vàn khó khăn. Một kèm ba của Diệp Tu là giả vờ yếu đuối để hấp dẫn đối thủ săn giết mình, còn một kèm hai của Phương Duệ là dùng mọi khả năng để khống chế, để giữ chân địch không cho chạy thoát.

Và hắn đã làm được.

Một cách hoàn hảo.

Tiếc thay, sự mệt mỏi rã rời đang nhanh chóng chiếm lĩnh đầu óc hắn, đôi tay hắn.

Suy cho cùng, trên lôi đài hắn đã đánh rất dốc sức. Nghỉ ngơi chưa bao lâu, lại bắt đầu vào đoàn đội.

Cố lên, cố thêm tí nữa nào!

Phương Duệ hiểu rất rõ sức nặng của việc mình làm. Nếu ưu thế đầu game của Hưng Hân do Diệp Tu giành về bằng 1v3, thì cán cân thắng bại cuối game đang đặt trên vai hắn.

Phương Duệ chưa bao giờ ảo tưởng bản thân là át chủ bài của chiến đội Hưng Hân. Hắn chỉ mong mỏi rằng biểu hiện của mình phải xứng đáng với vị thế đang có. Lúc này trong tay hắn nắm giữ mấu chốt chiến thắng, hắn không thể buông bỏ.

Bất chấp thủ đoạn, bất kể mọi thứ, trong lòng Phương Duệ chỉ có một niềm tin duy nhất: Cố lên, phải cố lên, không được bỏ cuộc. Phải giữ chân tướng địch bằng mọi giá, chưa đến giây phút thắng lợi, chưa thể buông tay!

Một phút...

Một phút rưỡi...

Hai phút...

Hai phút rưỡi...

Phương Duệ kiên trì, kiên trì một cách hoàn hảo, không cho phép mình để lộ sơ hở. Càng lúc càng nhiều khán giả hướng ánh mắt về phía hắn, chiêm ngưỡng sự khó tin tột cùng đang diễn ra.

Các tuyển thủ chuyên nghiệp đã quên cả việc cá cược. Một phút là mức giá cuối cùng được đưa ra bởi Nguyễn Vĩnh Bân của chiến đội Hô Khiếu, hơn tận 15 giây so với mức giá gần nhất. Rất ít người tán thành con số này. Họ cho rằng vì nể nang mặt mũi đồng đội cũ, Nguyễn Vĩnh Bân mới hét giá trên trời để cổ vũ Phương Duệ mà thôi.

Nhưng bây giờ thì... Một phút gì cơ? Quá quá sai lầm.

Nếu chỉ cổ vũ bạn bè vì tình cảm, Nguyễn Vĩnh Bân cũng đã đánh giá thấp tiềm năng của Phương Duệ.

Hai phút rưỡi là thành tích trước mắt. Phương Duệ vẫn đang tiếp tục dùng phong độ hoàn hảo cản chân Phương Minh Hoa và buộc Lữ Bạc Viễn bó tay chịu trận.

Trong hai phút rưỡi đó, cuộc chiến trong kho phế liệu vẫn tiếp diễn. Hai tuyến tác chiến đã hợp về làm một, hình thành cục diện 3v4. Quân số Luân Hồi tuy ít, sức tấn công của ba đại cao thủ hàng top vẫn áp đảo. Nhìn trên thế trận, họ đánh còn chủ động hơn cả Hưng Hân. Chọn Tay Nhỏ Lạnh Giá làm mục tiêu, Luân Hồi tấn công không ngừng nghỉ. Quân Mạc Tiếu biến thành vệ sĩ, một tấc không rời Tay Nhỏ Lạnh Giá trong lúc Mộc Vũ Tranh Phong và Một Tấc Tro hỗ trợ vòng ngoài.

Nhờ Phương Duệ liều mình chấp hai, Hưng Hân mới có cơ hội lấy nhiều đánh ít, thế mà Hưng Hân lại chẳng chịu tranh thủ dồn áp lực, chỉ co về phòng ngự làm người xem sốt hết cả ruột. Song, các cao thủ có mắt nhìn đều biết rằng Hưng Hân không để mình rơi vào bị động. Lựa chọn phòng ngự của họ hoàn toàn là tương kế tựu kế.

Focus trị liệu là chiến thuật thường thấy, nhưng trước Hưng Hân, chưa một chiến đội nào bị focus trị liệu nhiều đến vậy. Ăn đòn mãi thì sẽ khôn ra, Hưng Hân tích lũy được lượng lớn kinh nghiệm đối phó với chiến thuật này. Chưa kể, họ vốn đã tự giác train cho các tình huống xoay quanh nhược điểm quá lớn của mình. Vì thế, phản ứng của các chiến đội khác khi trị liệu bị focus là ngay lập tức bảo vệ, nhưng phản ứng của Hưng Hân lại là: Cơ hội tới rồi!

Ý thức và lối suy nghĩ ấy đã trở thành một phong cách đặc trưng của Hưng Hân. Dù gặp tình huống bất ngờ, người Hưng Hân vẫn sẽ vô thức tìm kiếm khả năng gây hại cho đối thủ khi trị liệu nhà mình bị đánh.

Nói về bảo vệ trị liệu, các chiến đội bình thường sẽ ở thế phòng ngự hoàn toàn, chỉ mỗi Hưng Hân là tiến thẳng vào trạng thái tấn công dữ dội. Khuyết điểm của cả chiến đội? Đúng, nhưng sau 38 lượt đấu vòng bảng, khuyết điểm đã dần mọc gai thành nhím. Ai muốn chọc vào con nhím này sẽ phải trả một cái giá tương xứng. Trong hầu hết trường hợp, nó thậm chí trở thành bản án tử hình cho kẻ đối địch.

Luân Hồi dĩ nhiên biết rõ điều đó. Là đối thủ chung kết, họ phải nghiên cứu Hưng Hân từ gốc đến ngọn. Nhưng khi lâm vào tình cảnh hiện tại, họ cũng chẳng biết làm gì hơn.

Luân Hồi tấn công, Hưng Hân phòng thủ. Hai bên coi như đổi máu, Hưng Hân có mục sư bơm lại, còn Luân Hồi? Hai phút rưỡi dằng dặc trôi qua, mục sư Luân Hồi vẫn chưa có mặt tiếp viện.

"!"

Ba người không chỉ một lần chat hỏi. Viện binh mãi chưa tới, họ cũng ngạc nhiên lắm chứ. Giống hệt khán giả, họ làm sao ngờ rằng Phương Duệ có thể lấy một kèm hai suốt từng ấy thời gian? Nếu không phải vậy, họ đã ngừng dây dưa trong kho phế liệu và sớm tìm đường ra ngoài tập trung toàn quân rồi.

Họ cứ chờ, chờ dài cả cổ. Từ nửa phút đến một phút rưỡi, và bây giờ là hai phút rưỡi...

Khó tin nhưng có thật, Phương Duệ thành công giữ chân Lữ Bạc Viễn và Phương Minh Hoa tận hai phút rưỡi.

Đến lúc này, Luân Hồi đã mất khả năng xoay chuyển tình thế.

Trước hai phút rưỡi, họ vẫn sẽ ổn nếu Lữ Bạc Viễn bỏ Phương Minh Hoa để vào kho phế liệu hỗ trợ, hoặc cánh quân ba người bên trong chạy ra ngoài tập trung. Nhưng sau hai phút rưỡi, nhóm ba người không thể tiếp tục tấn công gắt gao vì lượng HP hao tổn quá nặng. Họ phải dừng việc khô máu dồn sát thương. Vì sao khô máu ư? Vì họ đinh ninh rằng thùng máu nhà mình rất nhanh sẽ đến, ai ngờ chờ dài cổ cũng chẳng thấy viện quân đâu. Vì sao không chạy ra ngoài? Cứ nhìn thanh HP là biết, lúc này chỉ cần Luân Hồi lùi về, Hưng Hân ắt sẽ nhào lên phản công. Hai phút rưỡi trước, ba người có thể gánh dame rút quân, nhưng bây giờ thì khác rồi. Nếu chơi cứng, khả năng sẽ phải để lại một hoặc hai cái đầu.

Luân Hồi đã mất trước 1 điểm, tổng thiệt hại là 3 điểm. Chưa tới đường cùng, họ thật không muốn mạo hiểm. Xét lý thuyết, Phương Minh Hoa và Lữ Bạc Viễn có nhiều cơ hội đột phá chạy vào hơn là nhóm bên trong chạy ra.

Cứ thế, kim đồng hồ tiếp tục nhích đến ba phút. Ba người Luân Hồi vẫn quyết định chờ.

Các tuyển thủ chuyên nghiệp đều nhất trí rằng vấn đề không nằm ở Luân Hồi, mà ở Phương Duệ. Hắn đánh quá ảo, cục diện hiện tại đều do cái ảo của hắn mà nên. Ban đầu mọi người chỉ nghĩ hắn sẽ giúp Hưng Hân tranh thủ được chút thời gian, giành về càng nhiều ưu thế càng tốt, nhưng giờ đây, Phương Duệ đã biến cuộc chiến nho nhỏ của mình thành then chốt thắng thua.

Hắn sẽ còn giữ chân đối thủ thêm bao lâu nữa?

Nếu Lữ Bạc Viễn và Phương Minh Hoa đến được kho phế liệu tiếp viện đồng đội, tất cả những gì Hưng Hân có sẽ chỉ là ít ỏi quyền chủ động chứ không phải phần thắng chắc nịch. Vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Mọi ánh mắt như bị hút vào màn giằng co giữa Phương Duệ và hai tướng Luân Hồi.

Ánh Sáng Thiên Sứ!

Bỗng nhiên, thập tự giá trong tay Tiếu Ca Tự Nhược tỏa sáng. Hắn và Vân Sơn Loạn đã bị Hải Vô Lượng quấn chân lâu đến mức kỹ năng này hoàn tất cooldown.
Bình Luận (0)
Comment