Toàn Chức Cao Thủ

Chương 171

Thật hay giả? Giả hay thật?

Khoảng thời gian từ lúc chiếm đầu Viêm Vu Nữ đã qua 10 phút, bên Diệp Tu đều đã lấy trang bị và chia xong hết rồi, những cao thủ của các công hội lớn vẫn còn ở đấy xoắn xuýt với sự thật vừa phát sinh.

Không phải bọn họ không muốn tin, mà sự thật quá khó tin.

Bị áp chế sáu cấp, đổi lại để bọn họ đi giết, ngay cả kéo tất cả mọi người trong công hội đi, sợ rằng sẽ bị chết lên chết xuống. Nhưng bây giờ, chỉ với bốn người, vỏn vẹn bốn người, vậy mà lại có thể giết BOSS dã ngoại cao hơn sáu cấp, kỹ thuật và thực lực phải đến mức nào đây?

Lại lỡ mất một lần chiếm đầu ư? Lúc này các công hội lớn đều không lấy thân phận nhân vật của mình mà buồn lòng giận dữ nữa, bấy giờ họ chỉ là những người chơi bình thường không có công hội, vì trình độ mà sùng bái bốn người kia.

Lần sùng bái này kéo dài mười phút, thì mọi người mới chợt hồi phục tinh thần.

“Quân Mạc Tiếu… Người này, chúng ta phá kỷ lúc phó bản, hắn chạy theo BOSS dã ngoại, hắn có ý gì?” Lam Hà ngây người hết mười phút mới bắt đầu mở miệng.

Hệ Châu phân tích khá cẩn thận: “Nếu như theo mạch suy nghĩ lúc trước của hắn, lẽ nào đây là muốn ra oai với chúng ta, lẽ nào sau này mỗi khi chúng ta muốn bóc tem BOSS dã ngoại cũng phải mua từ hắn?”

Lam Hà giật mình.

Công hội muốn biểu hiện thực lực của chính mình, chủ yếu là thông qua kỷ lục phó bản. Nhưng khảo sát thực lực sẽ trở nên phức tạp hơn khi chiếm đầu BOSS dã ngoại, dẫu sao cũng là các công hội trực tiếp so đấu mà, kết quả thắng làm vua thua làm giặc vừa xem là hiểu ngay. Nhưng bây giờ thì sao? Tất cả mọi người còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, một lần chiếm đầu nay đã không còn.

Hơn nữa, BOSS dã ngoại sẽ rơi xuống trang bị và vật liệu mà các công hội lớn muốn giành giật. Mấy món đó còn tốt hơn hàng của BOSS ẩn, hàng rơi xuống quý báu hơn nhiều. Mỗi loại BOSS chỉ được đổi mới ba lần trong tuần, nếu tính mỗi lần đều rơi xuống cùng một loại vật liệu, một năm qua loại vật liệu đấy cũng chỉ có 156 món, với một server có hơn trăm ngàn người chơi, số lượng quý giá thế nào còn nhìn không ra ư?

“Hắn có thực lực khiêu chiến BOSS hơn mình sáu cấp, hơn nữa chỉ cần bốn người.” Hệ Châu nhìn Lam Hà đang ngơ ngác vội gọi tỉnh cậu.

Sau cấp 30, chênh lệch của những khu luyện cấp là 3 đến 4 cấp, mà có được năng lực khiêu chiến BOSS nhỉnh hơn 6 cấp chứng tỏ Quân Mạc Tiếu sẽ luôn đi trước mọi người, giết những con BOSS ẩn mà chưa ai dám giết, cướp đi tất cả lần chiếm đầu, mà bởi vì không có đối thủ cạnh tranh, hắn sẽ ăn chắc chúng.

Lam Hà lập tức nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, sau kỷ lục phó bản, lần đầu của BOSS Dã Đồ cũng bị bắt cóc sao??

Lam Hà không cách nào tiếp tục im lặng nữa, sau cùng cậu vẫn quyết định đi nói chuyện với Quân Mạc Tiếu.

“Ông anh này…” Lam Hà gửi tin qua.

“Tui ở đây” Diệp Tu trả lời.

“Chúc mừng nha” Lúc Lam Hà nói lời này, trong lòng rất khó chịu.

“Cảm ơn.” Diệp Tu đương nhiên biết cậu muốn nói gì. Kỳ thựcbấy giờ, người của công hội lớn gửi tin đến cho hắn không chỉ mình Lam Hà, rất nhiều người đã bắt đầu gửi tin rồi, dùng lời dạo đầu đại thể đều là thế này.

“Ông anh mạnh ghê, cấp 30 mà có thể giết Viêm Vu Nữ cấp 36.” Lam Hà nói.

“Thật ra cũng không dễ gì, giết hơn ba tiếng đó” Diệp Tu nói.

“Ông anh sau này có tính toán gì không?” Lam Hà hỏi xong cũng cảm thấy mình hỏi thế này có chút kỳ kỳ, thế nhưng cậu lại không nghĩ ra cách hỏi nào khác. Trong lòng cậu có một loại cảm giác kỳ lạ, chuyện này đây, lòng cậu rất rõ ràng, nhưng không biết dùng từ ngữ gì để biểu đạt thành lời.

“Ý của ông là gì?” Diệp Tu trả lời.

“À thì… Sau này cứ như vậy mà vượt cấp giết BOSS sao?” Lam Hà hỏi.

“Có thể giết vì sao không giết?” Diệp Tu hỏi lại.

Lam Hà nhất thời giật mình, cậu bất chợt nhận ra mấu chốt của vấn đề, cậu biết tại sao mình hiểu rõ trong lòng lại chẳng thể mở miệng.

Cũng vì những lời này.

Có thể giết vì sao không giết

Chỉ là một đạo lý bình thường, lại làm cho tất cả mọi người không ai phản bác được.

Quân Mạc Tiếu có năng lực đi giết BOSS, những người khác có lý do gì mà không cho hắn đi giết chứ? Vì mình làm không được nên không cho người khác làm à? Đây không phải là một luận điệu quá nực cười sao?

So sánh lại thì kỷ lục phó bản không phải cũng là đạo lý này sao?

Quân Mạc Tiếu có năng lực lập kỷ lục phó bản, thì tại sao lại không làm thế chứ? Hệ thống đặt ra việc cạnh tranh này, không phải là để mọi người đi cạnh tranh sao? Bởi vì công hội lớn cần những kỷ lục ấy để chứng minh thực lực của mình nên không cho phép Quân Mạc Tiếu đi giết ư? Đây cũng là một logic mới buồn cười làm sao.

Lam Hà biết tại sao mình không mở miệng được rồi, bởi vì Quân Mạc Tiếu từ trước tới giờ đều chỉ làm những chuyện cực kỳ bình thường, đổi lại là bất kỳ người chơi nào, đều sẽ làm như thế, nếu như tên đó không làm vậy, đó mới là không bình thường.

Bắt cóc?

Có thể Quân Mạc Tiếu thật sự có ý đồ này, thế nhưng, về mặt luân lý hắn cũng đâu sai.

Là do công hội lớn để đảm bảo lợi ích của mình nên muốn người khác từ bỏ quyền lợi của bản thân.

Phá kỷ lục phó bản, giết BOSS dã đồ, vốn là quyền lợi mà mỗi người chơi đều được hưởng như nhau.

Quân Mạc Tiếu muốn giết cứ giết, không muốn giết sẽ không giết, là ai cũng không quản được. Hiện tại công hội lớn không muốn hắn giết, thế là hắn đưa ra điều kiện, sau đó họ lại nói hắn là kẻ bắt cóc, đây chính là logic của bọn vừa ăn cướp vừa la làng.

Có thể giết vì sao không giết?

Một câu nói vô cùng đơn giản, Lam Hà bị giết trong nháy mắt.

Bị giết trong nháy mắt không chỉ mỗi mình cậu, những kẻ chạy đi thăm dò khác cũng được Diệp Tu đáp bằng lời này, sau đó ai nấy đều khó chịu.

Nhiều công hội đã bắt đầu giao lưu với nhau, thảo luận việc này.

Đây không phải là âm mưu, đây là dương mưu quang minh chính đại. Thực lực thể hiện cho mọi người xem, tình thế bày ngay trước mặt, những gì Quân Mạc Tiếu muốn làm cũng là chuyện hợp lẽ. Mọi người có thể bơ hắn hoặc có thể ngăn cản hắn. Muốn ngăn cản hắn, một là cho hắn những thứ hắn yêu cầu, hai là dùng vũ lực để chèn ép. Nhưng dùng vũ lực chèn ép, thì lũ công hội thật quá chuyên chế rồi: Dựa vào cái gì mà không cho người khác đi phá kỷ lục phó bản?

Lam Hà lúc này, chẳng biết tại sao đột nhiên có loại cảm giác như trút được gánh nặng, buồn bực trong lòng đột nhiên không trầm trọng như trước nữa. Sau khi bị miểu sát, cậu lại nhanh chóng hồi sinh, rất dứt khoát gửi tin cho Quân Mạc Tiếu: “Ông anh, phó bản Vùng Đất Lưu Lạc này, ông cảm thấy cực hạn của mình là bao nhiêu?”

Lam Hà nghĩ hành vi của Quân Mạc Tiếu rất quang minh chính đại, thế nên cậu tin mình cần quang minh chính hỏi vấn vấn đề này, đối phương cũng sẽ không dối gạt mình làm gì.

“So với thành tích hiện tại của các ông thì sẽ cao hơn hai phút đó” Diệp Tu nói.

“Hai phút…”

“Kỷ lục này, tui kiến nghị ông không nên liều mạng, thành tích then chốt ở chỗ BOSS Toya, đối mặt con BOSS này, tui đây có ưu thế là một tán nhân, nhưng các ông lại chẳng thế nào có được, cho dù các ông có thể luyện tập phối hợp hết sức thành thạo để khắc phục áp chế, cuối cùng vẫn cần thêm chút  nữa.”

“Vì sao?”

“Bởi vì đội ngũ phối hợp, tụi tui cũng có thể có, nhưng tán nhân các ông không có.” Diệp Tu nói.

“Thế à… Xem ra, kỷ lục này chỉ có thể mua ông anh đừng ra tay nhỉ?” Lam Hà nói.

“Được đấy.” Diệp Tu đáp ứng rất thẳng thắn.

“Được rồi, ông anh cần những gì?” Lam Hà đã hoàn toàn chấp nhận sự thật này.

Một phần danh sách đã được gửi sang, Lam Hà xem rồi cũng không ngạc nhiên gì, không vội vã cò kè mặc cả, ngược lại rất bình tĩnh trả lời: “Để tui nghĩ chút đã.”

Lam Hà liền offline, cậu trở về Thần Chi Lĩnh Vực.

Người chơi của Lam Khê Các tại Thần Chi Lĩnh Vực đều biết, Lam Hà nếu không có chuyện sẽ không lên điện tam bảo, hơn nữa còn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Lúc này đột nhiên nhìn thấy cậu xuất hiện, bốn người cùng cậu phá kỷ lục hôm qua đều giật mình.

“Kỷ lục lại bị phá?”  Chuyên gia thuốc súng trong bốn người, Bút Ngôn Phi là người gửi tin hỏi đầu tiên.

“Tạm thời chưa bị.” Lam Hà nói.

“Vậy ông trở về làm gì?”

“Nói điều kiện của Quân Mạc Tiếu với mọi người.” Lam Hà nói.

“Điều kiện của hắn, là ý gì chứ?”

“Là điều kiện để hắn không đụng tới kỷ lục do chúng ta lập ra.” Lam Hà nói.

“Lam Kiều, ý của ông là kỷ lục của chúng ta nhất định sẽ bị Quân Mạc Tiếu phá?” Bút Ngôn Phi có chút mất hứng.

“Hắn nói hắn bây giờ còn có thể nâng cao kỷ lục lên đến hai phút, ông nghĩ chúng ta làm được không?” Lam Hà nói.

“Hắn nói vậy ông tin luôn?”

“Tui tin.” Lam Hà nói.

“Mẹ nó…” Bút Ngôn Phi vừa mắng thật to vừa gửi biểu tình [im lặng].

Mà Xuân Dịch Lão lại lười gửi tin, chỉ hẹn Lam Hà gặp mặt bên ngoài phó bản họ đang đánh. Trong lúc Lam Hà chờ đợi, Bút Ngôn Phi cũng đã kể hết thảy cho Xuân Dịch Lão. Lúc chạm mặt ngoài phó bản, từ giọng điệu của Xuân Dịch Lão, Lam Hà cũng nghe ra sự khó chịu trong lòng gã.

“Chuyện gì xảy ra Lam Kiều? Ông thành tâm muốn mọi người chê cười mình ư?” Xuân Dịch Lão hỏi.

“Nếu như không mời Quân Mạc Tiếu nương tay cho, không những làm mọi người chê cười, mà đến lúc đó muốn hối hận cũng không kịp, kỷ lục không cách nào lấy lại.” Lam Hà nói.

“Ha ha ha ha, Lam Kiều lão đại, thành thật mà nói, có phải anh đang cùng tên Quân Mạc Tiếu nọ thông đồng không vậy?” Thùy Dương Quấn Bờ quả nhiên mượn cơ hội này gây khó dễ..

“Tôi chỉ cảm thấy anh ta cũng không tệ lắm, cho nên nguyện ý tin tưởng anh ta mà thôi.” Lam Hà nhàn nhạt nói.

“Anh ta không tệ? Kẻ bắt cóc kỷ lục phó bản để vơ vét tài sản các công hội lớn mà tốt ư?” Thùy Dương Quấn Bờ cười nhạt.

“Kỷ lục phó bản nào phải là của riêng các công hội lớn, từ đâu mà nói là bắt cóc chứ?” Lam Hà nói.

“Lam Kiều… ông?” Bọn người Xuân Dịch Lão cảm thấy có chút kỳ quái, ban ngày thái độ của Lam Hà không phải như vậy, cậu ta cũng khó chịu với Quân Mạc Tiếu. Nhưng sau nửa ngày, Lam Hà lại như rất hiểu Quân Mạc Tiếu.

“Đạo lý không phải như vậy sao? Có năng lực phá kỷ lục, ai mà không đi phá chứ? Chúng ta cạnh tranh chẳng được với người ta, cũng chỉ có thể dùng biện pháp như vậy để đổi lấy kỷ lục, hoặc từ bỏ kỷ lục thôi.” Lam Hà nói.

“Ai nói chúng ta không cạnh tranh nổi” Bút Ngôn Phi có chút mất hứng.

“Lam Kiều lão đại… Nói thật đi, anh thông đồng với Quân Mạc Tiếu chứ gì?” Thùy Dương Quấn Bờ đột nhiên nói tới một câu quái gở.

Lam Hà chẳng buồn bận tâm đến hắn, cậu tin tưởng đám Xuân Dịch Lão sẽ không ngu ngốc đến mức sinh lòng nghi ngờ thế này.

Xuân Dịch Lão qua hồi lâu mới mở miệng: “Lam Kiều, ông gần đây có vẻ mệt mỏi quá rồi, thôi thì nghỉ xả hơi chút đi, lần này kỷ lục phó bản cứ giao cho chúng ta.”

“Ý ông là…”

“Để Thùy Dương Quấn Bờ đi thay ông, năm người tụi tui sẽ phá kỷ lục.” Xuân Dịch Lão nói.
Bình Luận (0)
Comment