Toàn Chức Cao Thủ

Chương 287

Người gửi tin không chỉ mình Lam Hà, có cả tin của ba công hội lớn, mà sau khi biết thân phận Quân Mạc Tiếu, Dạ Độ Hàn Đàm và Xa Tiền Tử luôn miệng xưng đại thần. Ngoài ra còn có Yên Vũ Thương Thương của Yên Vũ Lâu, thêm cả mấy công hội khác cũng đường hoàng chạy qua thăm dò, tự nhiên như thể trong đám thèm muốn trộm Noel mà Diệp Tu lùa đến hôm trước không hề có họ.

“Còn phải xem.” Diệp Tu chỉ trả lời ba chữ với tất cả mọi người.

“Đại thần, cứ tiếp tục thế này, cả hai ta đều không chiếm được lợi.” Lam Hà cũng nhắn lại. Lúc trước cậu để lại người của mình canh ở dưới chân tháp, nhưng sau cùng chỉ trơ mắt nhìn ba người Diệp Tu bên rất nhiều quà bị mất trộm không thể mang đi, cuối cùng bị hệ thống xóa sạch, thực sự làm người ta đau lòng vô cùng.

Lúc này, những kẻ lão luyện như bọn Lam Hà đều đang dựa vào điểm tích lũy trên bảng thợ săn Noel để tính toán thử, dự đoán phần lợi ích kiếm được từ đợt kéo quái khổng lồ của ba người đứng đầu bảng, rồi chợt phát hiện làm như vậy cũng không kiếm được nhiêu, nhưng nó đủ để đả kích những người khác. Cả lũ vẫn đang lo Quân Mạc Tiếu sẽ giày vò nhau nữa, lúc trước thấy hắn logout còn mừng không thôi, ai ngờ chưa đầy nửa tiếng người đã quay lại, nên họ buộc phải chạy tới thăm dò.

Hợp tác với Quân Mạc Tiếu?

Không phải không có ai nghĩ thế, bản lĩnh của Quân Mạc Tiếu đủ để chèn ép tất cả các công hội khác, tới lúc đó công hội nhà mình chỉ cần làm đồng đội của hắn là chắc chắn kiếm được lời, hơn nữa cũng không lãng phí quà từ trộm Noel.

Có điều, hành động lùa quái quá lộ liễu không thể nào âm thầm làm mà chẳng ai hay biết, tới khi bại lộ nhất định sẽ bị các công hội khác bắt tay hội đồng. Lúc đó có khi thành công dã tràng, không những không trèo nổi bảng thành tích còn bị các công hội giáp lá cà, hại nhiều hơn lợi.

Sau một hồi suy nghĩ, các công hội đang ôm ý định ấy đều đồng loạt từ bỏ, cuối cùng chỉ đành rủ nhau thăm dò. Họ chỉ hy vọng Quân Mạc Tiếu không lùa quái thế nữa, nhà nhà phát triển trong hòa bình, có quyền lợi ngang bằng. Chúng ta không tranh thứ hạng, nhưng ít nhất đừng để tên kia làm mấy chuyện chặn nguồn tài nguyên của cả bọn nữa.

Không chỉ mình Lam Hà khuyên giống vậy, những người khác cũng thay nhau phân tích thiệt hơn, trong chớp mắt, tất cả cứ như bạn tốt của nhau.

Diệp Tu hiểu còn sớm hơn họ, mà những công hội này cũng vô duyên vô cớ bị vạ lây, họ vốn không định đối phó Quân Mạc Tiếu. Tranh đoạt trên bảng xếp hạng? Gia Vương Triều có đến 15 người đứng nhất, bảng xếp hạng công hội ở tít xa ngôi đầu, các công hội cũng đã biết Gia Vương Triều tập trung đầu tư vào khu 10, không ai muốn so đo bảng thành tích tạm thời này nữa.

Tranh bảng vốn chỉ có một mình Gia Vương Triều, khó chịu chuyện Quân Mạc Tiếu soán vị bằng tốc độ ánh sáng cũng chỉ có Gia Vương Triều, nên mới sai Kiếm Phong Sở Chỉ bày trận Bàn Tơ Xoắn Ốc đối phó với Quân Mạc Tiếu.

Kết quả trận bị phá, DIệp Tu không muốn nhây nữa, trực tiếp xài đại chiêu lùa quái số lượng lớn. Tuy bản thân không được lợi, nhưng chẳng phải Gia Vương Triều cũng tổn thất đó sao? Ba thứ hạng đầu bị người đá xuống khiến họ hận chết được. Mà Trần Dạ Huy còn chưa biết Diệp Tu đã bâng quơ để lộ từ đầu tới đuôi cho các công hội khác, nhiều công hội tức giận vô cùng.

Hóa ra họ đã bị Gia Vương Triều liên lụy, trở thành người chết thay.

Biết được nguyên nhân này, các công hội chưa đến mức quay sang yêu mến Quân Mạc Tiếu, nhưng đối tượng căm hận của họ nhất định đã có thêm gương mặt mới.

Gia Vương Triều!

Nhìn chúng độc chiếm bảng thợ săn Noel đã thấy khó chịu, giờ lại hiểu rõ đầu đuôi, không ít hội trưởng lại tự động đi sửa danh hiệu bạn tốt.

Ngay lúc này Diệp Tu lại chủ động đưa ra một đề nghị.

Hợp tác.

Đề nghị này của Diệp Tu đã gỡ bỏ toàn bộ băn khoăn lúc trước của các công hội.

Các công hội lớn muốn một mình hợp tác với Quân Mạc Tiếu nhưng đều sợ bị dân tình hội đồng. Mà ý của Diệp Tu lại là, tất cả mọi người cùng hợp tác rồi cho Gia Vương Triều cứ thích quấy rối kia ra rìa.

Ai ai cũng hài lòng với đề nghị trên, sau khi các công hội liên hệ nhau thảo luận cũng cảm thấy rất khả thi.

Nhưng chỉ có một điều khiến người ta rối rắm hơn cả đó chính là chuyện phân chia quà bị trộm.

Điểm tích lũy nhận được khi giết chết kẻ trộm Noel sẽ được hệ thống phân chia đồng đều cho mọi người trong đoàn đội, còn phần quà rơi ra lại được nhặt tự do, kẻ ít người nhiều sẽ dẫn đến tranh chấp. Cả lũ không phải người một nhà, họ chỉ là các công hội cạnh tranh, tuy đang hợp tác nhưng vẫn không thể trao trọn niềm tin.

Vấn đề này trở thành rào cản lớn nhất hiện nay, đám sếp sòng của các công hội bàn tới bàn lui cũng không thể đưa ra một biện pháp khiến người tin phục.

“Thế cứ để ăn ở quyết định đi.” Cuối cùng Diệp Tu đề nghị, “Dù sao mọi người cùng đoàn đội cả, đánh cũng không xi nhê, cứ xem ai nhanh tay thì được.”

Phương pháp nói cũng như không kia lại trở thành phương pháp được nhiều công hội tán thành nhất lúc này. Đã nói trước vậy rồi, sau này thằng nào nhặt được ít cũng chỉ có thể trách chính mình chậm tay, không đổ lỗi ai được.

Phương án được quyết định xong lập tức đi lập đoàn đội.

Vinh Quang cho phép một tổ đội đông nhất là mười người, đoàn đội đông nhất là mười đội, nói cách khác một đoàn đội full là một trăm người.

Mà hiện tại các công hội tham gia hợp tác có mười hai nhà. Cuối cùng mỗi nhà phái ra tám người, phân đều ở mười đội, thêm vào Diệp Tu, Tô Mộc Tranh và Hàn Yên Nhu, tổng cộng là 99 người.

Nhân số của mỗi người không ít, nhưng slot đoàn đội có hạn nên chỉ đành chia như vậy. Nếu tập trung điểm tích lũy và kinh nghiệm, họ có thể huấn luyện ra một đội tinh anh còn vượt trội hơn cả hạn mức, vì vậy tám người tham dự không ai không phải cao thủ hàng đầu các công hội.

Gia Vương Triều bày chiến thuật biển người, các công hội lại không muốn dốc toàn quân, lại còn có thể rơi vào thế yếu so với Gia Vương Triều. Mà cách kháng cự duy nhất họ có thể chọn chính là lập một đội tinh anh hàng đầu.

Gia Vương Triều chắc chắn sẽ có nhiều cao thủ hơn, nhưng họ cũng có thể bồi dưỡng ra một đội, một đội cực kỳ tinh anh. Dẫu sao kỷ lục phó bản cũng chỉ cần một đội tinh anh là đủ.

Mà chuyện hợp tác trước mắt lại là cơ hội thuận tiện để họ bồi dưỡng ra một đội ngũ tinh anh.

Nếu lần hợp tác này thuận lợi, tất cả chưa chắc kiếm được lời, nhưng quan trọng hơn, những công hội bị cho ra rìa sẽ trở nên kém hẳn, mà Gia Vương Triều lại là một trong số đó. Bên tăng bên giảm, kinh nghiệm mà Gia Vương Triều nhận được trong event trở nên ít ỏi, level sẽ bị tụt lại. Ưu thế biển người của chúng đứng trước ưu thế cấp bậc tinh anh của các công hội khác ngược lại bị níu chân rất nhiều.

Việc này không nên chậm trễ, quyết định phương án xong xuôi đoàn đội khổng lồ 99 người lập tức bắt tay vào hành động, người chơi bắt đầu tản đi bốn phương tám hướng trong thành Tội Ác, nghe theo lệnh mà thực hiện kế hoạch tìm quái.

Mà bấy giờ hai bên Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, Hàn Yên Nhu của Đường Nhu và Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Chanh lại đứng bất động.

Không lâu sau, những người lao đi của các công hội đã có người quay về, sau lưng họ có thêm một em trộm Noel.

Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu đón lấy, công kích.

Một con lại một con, thù hận của đám trộm Noel nhanh chóng chuyển sang Quân Mạc Tiếu. Bởi vì tất cả đều là thành viên trong cùng một đội, thù hận của kẻ trộm Noel dù ở trên người ai cũng không ảnh hưởng đến chuyện sở hữu nó. Đoàn đội tức là một thể thống nhất, nên thù hận của Kẻ trộm Noel vẫn có thể chuyển sang người cùng đội. Mà người đánh người không, thù hận dễ dàng bị cướp đi.

Vài người chơi mang kẻ trộm Noel đến rồi nhanh chóng quay người rời đi, Diệp Tu cũng nhẹ nhàng kéo chúng lại, sau đó cũng không đứng đực mặt đó mà co giò chạy.

Một đám trộm Noel nối đuôi nhau, hoặc là do hắn kéo hoặc là người đến trao, tóm lại cả lũ đều bám sau mông hắn.

Xe lửa lại khởi hành, mà toa xe còn tăng nhanh hơn trước, bởi lần này Diệp Tu có hơn chín chục culi chuyên phụ trách lùa quái giùm mình.

“Thằng chả lại bắt đầu rồi!” Trần Dạ Huy còn chưa biết gì, mới nghe thuộc hạ báo cáo Quân Mạc Tiếu lại khởi hành, hắn ta đã lập tức điên lên.

“Ngăn hắn lại bằng bất cứ giá nào.” Trần Dạ Huy ra lệnh.

Người của Gia Vương Triều lại chán nản đi chấp hành. Ở một con phố nào đấy, một đội người chơi chặn đường Quân Mạc Tiếu, đang chuẩn bị tiến lên đập thì một luồng pháo laser nổ ngay người. Tô Mộc Tranh ra tay còn nhanh hơn họ.

Hàn Yên Nhu của Đường Nhu đâm mâu xông lên, tốc độ di chuyển của cô dọa sốc đám kia luôn. Tham gia hoạt động săn kẻ trộm Noel hơn hai mươi tiếng, Hàn Yên Nhu lại lấy được kỹ năng Ý chí đấu giả lúc trước.

Cao thủ do Gia Vương Triều phái ra ắt có thể cùng Đường Nhu dây dưa một lúc. Nhưng thấy một kỹ năng cao cấp vốn không nên xuất hiện ở đây, đố đứa nào dám lên tiên phong? Còn về phần Phong Sơ Yên Mộc, người chơi cao thủ và tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ chín chữ thôi cũng đủ để miêu tả tất cả.

Một tiểu đội đi chặn đánh lại dễ dàng bị phá ra một lỗ hổng.

Vì thế mấy người còn đang đuổi theo chợt thấy được một màn khiến họ khó hiểu.

Tại con đường phía trước, một người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo lôi một em trộm Noel chạy ngang qua, Quân Mạc Tiếu bước lên mấy bước đoạt lấy thù hận của con đó.

Chỉ mới một chiêu mà trộm Noel đã về tay Quân Mạc Tiếu, tình huống này chỉ có thể giải thích rằng Quân Mạc Tiếu và Mưu Đồ Bá Đạo cùng một đội.

Tin tức này nhanh chóng truyền đến Trần Dạ Huy. Trần Dạ Huy ngẩn ra, lập tức hiểu: “Mưu Đồ Bá Đạo hợp tác với Diệp Thu rồi?”

Diệp Thu là người Trần Dạ Huy ghét, Mưu Đồ Bá Đạo cũng vậy, đừng quên Trần Dạ Huy cũng là một thành viên của Gia Thế, là hội trưởng công hội Gia Vương Triều, muốn nói chiến đội ghét nhất và công hội ghét nhất, tất nhiên phải là Bá Đồ và Mưu Đồ Bá Đạo.

Hiện tại hai mục tiêu ghét bỏ hợp tác với nhau, ghét lại thêm ghét, nhân lên là hai lần ghét.

“Mưu Đồ Bá Đạo dám hợp tác cùng Quân Mạc Tiếu, hừ, thật không biết sống chết là gì!” Trần Dạ Huy cười khẩy. Theo hắn thấy, công hội lén lút hợp tác với Quân Mạc Tiếu sẽ bị mọi người chỉ trích, mà đây chính là cơ hội tập trung quần chúng trừng trị Diệp Thu của hắn.
Bình Luận (0)
Comment