Toàn Chức Cao Thủ

Chương 290

Tất nhiên Diệp Tu cũng không phải không có cảm giác. 24 giờ liên tục không một phút nghỉ ngơi, hơn nữa còn đòi hỏi lực tập trung cao độ vào trò chơi, hắn đã sớm mệt mỏi. Nhưng hắn vẫn không từ bỏ, cố gắng kiên trì.

Kiên trì nhất định thành công, lúc này Diệp Tu không theo đuổi thành công nào, nhưng cũng không muốn buông bỏ quà thưởng to bự của hoạt động. Kiên trì lúc này, chỉ để nhận được phần thưởng lớn hơn mà thôi.

Không kể đến mở quà ngẫu nhiên ra được gì, chỉ mỗi chuyện giết kẻ trộm Noel và mở quà nhận exp, lúc 12 giờ trưa, ba nhân vật Quân Mạc Tiếu, Hàn Yên Nhu, Phong Sơ Yên Mộc cũng đã lên cấp 35. Mà 96 người chơi ăn ké lụm quà Noel ít hơn họ một chút, nhưng exp nhận được chẳng chênh nhau bao nhiêu. Hơn nữa cấp độ vốn sẵn cao hơn bọn Quân Mạc Tiếu, kinh nghiệm cần thăng cấp nhiều, hiện còn đang trong giai đoạn từ 36 chờ lên 37.

Trong 24 giờ đầu của event, ba người Diệp Tu thăng một phát lên bốn cấp, mấy người chơi của các công hội lớn hưởng sái cũng tăng thêm hai cấp.

Hiệu suất nhường này làm cho người chơi của mười hai công hội vô cùng hối hận vì sao không hợp tác cùng Quân Mạc Tiếu sớm hơn. Hợp tác này siêu lợi nhuận, quan trọng nhất chính là cực ổn định. Nếu mỗi người tự lo, yêu cầu vận may rất cao. Ngược lại hợp tác tập thể, yếu tố ăn ở sẽ giảm xuống nhiều lần. Người ăn ở không tốt khó tìm được kẻ trộm Noel, đã có những thằng sáng sủa hơn đắp vào. Kết quả là cả đoàn 96 người ôm quà thưởng vui đều như nhau.

Hiện thời vấn đề các công hội lớn quan tâm cũng giống như Trần Dạ Huy, chính là thời gian nghỉ ngơi của Quân Mạc Tiếu.

Chức danh siêu MT của Quân Mạc Tiếu hoàn toàn nhờ vào kỹ thuật thần sầu cá nhân mà thành. Nhưng hắn đã cần cù cả đêm dài, trung bình một tiếng nhảy tháp hai lần, lần nào cũng không chê vào đâu được, điều độ đến làm người ta quíu cả lưỡi.

Người có thể nhảy lên tháp chuông trong mười hai công hội lớn có khối người.

Nhưng là nhảy lên được thôi. Nhảy một trăm lần lên một lần cũng gọi là nhảy lên được. Còn Quân Mạc Tiếu? Chính là nhảy một trăm lần lên hết một trăm lần. “Nhảy được” của đằng này cùng với “nhảy được” của đằng ấy căn bản là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Một đằng là nhờ vào kỹ thuật thật sự.

Còn kiểu nhảy một trăm lần rồi được một lần, là nhờ ăn may.

Không có Quân Mạc Tiếu, cách diệt quái này không thực hiện được nữa, mà ép một người online 36 tiếng đồng hồ, có vẻ hơi bị khó.

Các công hội lớn dù lo lắng như thế, nhưng không ai thăm hỏi mảy may. Có vài hội trưởng lớn còn sợ tên Quân Mạc Tiếu này đang tập trung quên mất chuyện ngủ nghỉ, mình mà nhắc một cái, ổng chạy đi đắp chăn ngủ thẳng ngay tức khắc thì làm sao giờ?

Vì vậy trong lòng tất cả mọi người đều thấp thỏm. Mỗi một đợt giết kẻ trộm Noel vừa hoàn thành, đều sợ nhận được PM kêu giải tán của Quân Mạc Tiếu. Mà mỗi lần thấy ổng im ru, mặt mày lập tức hớn hở.

“Mệt chưa?” Trong game, Diệp Tu nhắn tin hỏi Tô Mộc Tranh.

“Cũng tạm.” Tô Mộc Tranh đáp.

“Không phải em đang bệnh hả?” Diệp Tu nói.

“Đúng vậy, bệnh mất ngủ á!” Tô Mộc Tranh đáp.

Diệp Tu cười cười không nói gì, quay sang nhìn Đường Nhu, cô nàng sắp gục tới nơi rồi. Trước khi Diệp Tu vào tiệm net Hưng Hân, thật ra Đường Nhu cũng giống Trần Quả, sinh hoạt cá nhân của cô vô cùng bình thường.

Trần Quả ngồi giữa để ý tới ánh mắt Diệp Tu cũng quay sang nhìn. Đường Nhu vừa bảo “Thường thôi” kia mắt đã mở không lên, không biết còn nhìn thấy màn hình nữa không.

“Mệt rồi phải ngủ, cùng lắm ngủ ít lại một chút, mấy tiếng thôi cũng được.” Trần Quả nói với Đường Nhu.

“Không mệt thật mà.” Đường Nhu cố gắng mở mắt thật to.

“Không mệt cái gì! Đi thôi, ngủ một chút đi, lát nữa chị gọi cho, cứ thức nữa chút cũng ngủ quên cho xem. Event tới 12 giờ đêm mới xong đó! Em có thể… Em ngủ trước đi, chút nữa tỉnh táo rồi hãy chiến đấu tiếp.” Trần Quả nói một nửa vội sửa lời, vốn muốn nói “Em có thể chịu được tới 12 giờ sao?”, nhưng đột ngột khựng lại. Nói với Đường Nhu câu này chẳng khác nào khích tướng ẻm, bình thường không thể, nhưng nhờ mình biết đâu lại thành có thể.

Trần Quả vẫn hy vọng mọi người có thể chơi game một cách bình thường hợp lý.

Lần này Đường Nhu xem ra rất mệt rồi, cô vốn thức sớm hơn Diệp Tu, thức đến bây giờ là đã lâu hơn cả hắn. Nghe lời Trần Quả, rốt cuộc vẫn đứng dậy.

“Em đi ngủ một lát!” Đường Nhu vừa nói vừa định thoát game.

“Đừng thoát game.” Diệp Tu bên cạnh đột nhiên nói.

Đường Nhu ngẩn ra, Trần Quả lại theo kịp. Cô nhìn hai người chơi game cả đêm, tất nhiên biết cả bọn giết kẻ trộm Noel như thế nào. Chính xác, nhân vật của Đường Nhu không cần phải thoát ra, chỉ cần đứng im dưới tháp chuông cũng có thể kiếm exp. Mà quà thưởng của ba người không công hội nào dám cướp, tới lúc đó chỉ cần có ai sang lụm giúp là OK.

“Đúng vậy đúng vậy, đừng thoát, treo ở đó, ké kinh nghiệm được sao lại không ké.” Trần Quả nói.

Đường Nhu cũng hiểu ra, khẽ gật đầu. “Quà của em anh lấy giúp vậy.” Câu này là nói với Diệp Tu.

“Ừ.” Diệp Tu không nói gì thêm, dù sao lúc ẻm không ở, ai lấy cũng đâu biết đường mà lần?

Sau khi Đường Nhu đi mất, Trần Quả lại quay sang nhìn Diệp Tu: “Cậu sao đây?”

“Ca đêm tối nay xin nghỉ được không?” Diệp Tu nói.

“Làm chi?”

“Ngủ.” Diệp Tu nói.

“Cậu... định không ngủ thật hả?” Trần Quả nói.

“Chị cũng biết, không có tui là không xong mà!” Diệp Tu chỉ chỉ màn hình nói.

“Chị coi chú mày kiên nhẫn được bao lâu.” Trần Quả không lảm nhảm với Diệp Tu nữa.

“Tui còn hút thuốc, chị cũng ráng kiên nhẫn ha.” Diệp Tu nói.

“Hừ...” Diệp Tu nhả khói ngày đêm, Trần Quả vẫn cố nhẫn nhịn. Hiện tại lại thấy Diệp Tu làm thêm điếu, “Hừ” một tiếng rồi cũng không nói gì.

Ban ngày tất nhiên náo nhiệt hơn ban đêm. Hoạt động gần kết thúc, người chơi cũng ráng tranh thủ. Trần Quả online nửa tiếng cũng không lùng được mống nào, nhìn bên tụi Diệp Tu kẻ trộm Noel rụng như sung chín, lòng đầy GATO.

Diệp Tu vẫn kiên trì, cố gắng kiên trì.

Ở khắp các màn hình khác, vô số người đang gọi hồn hắn.

“Vẫn chưa ngủ!”

Tất cả mọi người đồng thanh.

Chỗ mang đầy bi phẫn, ngoài Gia Vương Triều ra còn ai nữa.

Chỗ khấp khởi vui mừng, tất nhiên là phía mười hai công hội.

Trần đại hội trưởng ngủ bốn tiếng không thấy Quân Mạc Tiếu thoát game. Sau đó lại tha thiết trông mong thêm bốn tiếng, đồng hồ chỉ bốn giờ chiều, Trần Dạ Huy ngủ thiếu giấc gà gật ngó màn hình, đờ mờ thằng Quân Mạc Tiếu vẫn chưa off.

“Thằng này không định thức hết 36 tiếng chứ?” Tâm trạng Trần Dạ Huy xấu tệ.

36 tiếng không ngủ cũng chẳng phải kỳ tích gì. Thời gian dần dần trôi qua, Trần Dạ Huy càng cảm thấy Diệp Thu có lẽ định làm vậy thật, thành ra nhấp nhổm không yên.

Lúc này mười lăm chàng dũng sĩ đã bị đá hết sang trang thứ sáu, trên bảng xếp hạng công hội cũng tuột dốc không phanh, lúc này đã rơi xuống hàng thứ bảy, sáu nhà phía trước đang cho bọn hắn hít khói, mà sáu nhà phía sau vẫn hùng hổ xông lên.

Làm sao bây giờ?

Trần Dạ Huy lại nghĩ đến tuyệt kỹ cắt dây điện. Nhưng nửa đêm hôm qua không cắt, bây giờ ban ngày ban mặt...

Huống hồ, nếu sang cắt dây điện thật Trần Dạ Huy cũng không biết bắt đầu từ đâu. Lại nhìn người của mình, toàn cả đám suốt ngày chết dí trong nhà chơi game, điều đi mạo hiểm thất bại không nói, sợ rằng còn có khả năng bị điện giật chết khét tại chỗ.

Tiệm net Hưng Hân!

Trần Dạ Huy biết rõ chỗ ở của Diệp Thu, còn làm gì được không nhỉ? Trừ chuyện cắt dây điện...

Báo cháy? Thả virus? Cho người giả vờ tìm Diệp Thu?

Trần Dạ Huy lo nghĩ chuyện không thuộc chuyên môn của mình, toàn những suy tính linh tinh, chơi ngu nghịch dại, may biết xấu hổ chưa bàn bạc với ai đã tự mình bác bỏ.

Trông thấy thời gian sắp hết, mặt trời sắp lặn, Trần Dạ Huy không có tâm trạng chơi game, vắt óc đi tới đi lui trong phòng suy tính.

Hết cách rồi! Chết ngắc rồi.

Trần Dạ Huy trước nay chỉ biết chơi game, trong game đã bó chiếu, về đến hiện thực thì càng khỏi bàn, mấy chuyện kiểu máy bay đụng nhà cao tầng đều nghĩ tới.

Trong game, hội trưởng của các công hội lớn ngủ nghỉ no nê xong vào game, phát hiện Quân Mạc Tiếu vẫn còn kiên trì, mọi người đều tin tưởng người này định cố qua 36 tiếng. Tinh thần chơi game bất diệt thế này, ai ai cũng phải ngả mũ khâm phục.

Mà lúc chiều Quân Mạc Tiếu cũng làm mọi người hết hồn một trận. Lúc nhảy tháp chuông, rốt cuộc phạm lỗi một lần, có một bước không canh chuẩn, trượt chân té xuống. Nhưng trong tiếng kêu sợ hãi của cả đám, Ô Thiên Cơ hóa thành cánh quạt trực thăng, bay thẳng lên.

Diệp Tu không phải không phạm lỗi, nhưng hắn có năng lực chữa lỗi, chuyện này làm mọi người càng an tâm.

Lúc sáu giờ, Đường Nhu nhận lại Hàn Yên Nhu của mình, mở túi đồ ra xem, lễ vật bị trộm thêm được một mẻ to, cũng nhờ trong sáu tiếng đấy có người nhặt giùm cô. Trần Quả là đối tượng tình nghi đầu tiên, nhưng làm lơ như không biết.

Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh theo sau lại không thấy động tĩnh, Diệp Tu gọi hai lần cũng không đáp, hẳn là chịu không nổi ngủ mất rồi. Diệp Tu không kêu nữa, dẫn theo một lớp kẻ trộm Noel đến tháp chuông, Phong Sơ Yên Mộc đứng trong phạm vi nhận được kinh nghiệm, nhưng quà không có ai lấy giúp. Diệp Tu gọi Đường Nhu sang lấy, nhưng Đường Nhu không đồng ý, đành phải gom hết vào túi mình.

Tô Mộc Tranh ngủ hết ba giờ, chín giờ tối đột ngột tỉnh dậy, tỉnh như sáo tiếp tục cày cấy.

Chớp mắt đã gần đến 12 giờ đêm. Diệp Tu thao tác Quân Mạc Tiếu nhảy lên tháp chuông xong, thở phào nhẹ nhõm.

Xong rồi! Tuy còn một ít thời gian, nhưng không đủ để lùa thêm một lớp quái nữa. 36 giờ đồng hồ, cuối cùng cũng vượt qua. Diệp Tu vốn cực kỳ mệt mỏi, nhưng lúc kết thúc lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Kiên trì 36 tiếng đồng hồ, không hề uổng phí.
Bình Luận (0)
Comment