Toàn Chức Cao Thủ

Chương 452

“Chó má, Gia Thế quá khốn nạn!”

Giới truyền thông không đủ thời lượng đưa tin, chiều hôm đó, đa số báo đài đã chiếu các cuộc phỏng vấn buổi sáng với những tuyển thủ chuyên nghiệp có liên quan tới sự kiện vây xem. Chương trình không thể chiếu hết câu bình của từng người, kẻ lên sóng lúc này tất nhiên đều là những tuyển thủ cấp đại thần.

Ai cũng giống nhau, mỗi câu lạc bộ lớn hệtnhư đã hẹn trước, thẳng thừng thừa nhận vì hoài nghi Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu nên mới tò mò chú ý. Nhưng chẳng nhà nào chắc chắn trăm phầm trăm cả.

“Chắc là vậy nhỉ? Nếu muốn tinh thông cách chơi tán nhân này, ắt phải thấu hiểu và thành thạo tất cả các nghề, dựa vào thực lực củaQuân Mạc Tiếu, Diệp Thu đảm bảo là kẻ được chọn đầu tiên.” Đây là lời bình của Vương Kiệt Hi thuộc chiến đội Vi Thảo.

“Tán nhân không phải nghề mà người mới có thể khống chế được. Còn người có thể khống chế đến mức này, chắc chắn là Diệp Thu, tôi tin chính là cậu ta.” Là đội trưởng Hàn Văn Thanh của Bá Đồ.

“Ừ, là Diệp Thu nhỉ… Bởi vì… lợi hại quá mà…” Câu trên đến từ Chu Trạch Khải của Luân Hồi.

“Lúc ấy, tất cả đại thần trong giới chuyên nghiệp đều có mặt, người có thể đánh với tôi đến trình độ này, dùng phương pháp loại trừ là biết ngay, đó chính là Diệp Thu.” Đây là câu trả lời của Hoàng Thiếu Thiên, hắn là người được phỏng vấn quan trọng nhất, ai bảo hắn là người sau cùng đấu với đối phương chứ.

“Còn Trương Giai Lạc?” Phóng viên bỗng nhắc đến một tuyển thủ cấp bậc đại thần cũng đã giải nghệ.

“Trương Giai Lạc? Tôi gọi điện cho ổng rồi, ổng nói không phải.” Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc đáp. Rõ ràng hắn mới là kẻ biết Diệp Thu là Quân Mạc Tiếu sớm nhất trong giới chuyên nghiệp, giờ lại đánh bài vờ “tui đấu hồi mới ngộ ra đó.”

“Thế anh có ý kiến gì về trận này không?” Phóng viên hỏi.

“Tôi thua. Nhưng với một tuyển thủ chuyên nghiệp, thắng thua là chuyện rất bình thường, huống chi đối thủ còn là Diệp Thu. Quan trọng hơn, trận đấu giúp tôi nhìn ra nhiều điểm khác biệt. Tôi tin không tay lão làng nào trong Vinh Quang không biết cách chơi tán nhân này, nay nó lại xuất hiện rành rành trước mặt chúng ta. Tôi không biết mọi người có xem lại video thu hình của trận này không? À phải rồi, trong tay mấy chú có file thu hình gì không? Hay video? Chỗ tôi có file nè, chút hồi gửi mấy chú hén, có ai muốn không?…” Hoàng Thiếu Thiên trả lời phỏng vấn thật đàng hoàng, phóng viên vừa vui vừa buồn.

Vui vì không cần hỏi nhiều mà vẫn moi được nhiều thông tin; buồn vì thông tin hơi bị quá tải thì phải? Chẳng biết có nhét đủ trang báo chủ biên đưa ra hay không, coi bộ phải ngồi tuyển chọn đống nhảm nhí của thằng cha này nữa rồi.

Mỗi lần cánh nhà báo phỏng vấn Hoàng Thiếu Thiên đều vừa sướng vừa đau như thế.

Ngoài Hoàng Thiếu Thiên, người phải đối mặt đủ cuộc phỏng vấn khác nhau, chính là Gia Thế.

Với Gia Thế, Diệp Thu mãi là đề tài không thể tránh né. Chỉ cần cả hai còn tồn tại trong Vinh Quang, Diệp Thu sẽ là cái tên trói buộc cùng họ vĩnh viễn.

Tuyển thủ nào cũng bị hỏi nguyên nhân vây xem, hai tuyển thủ từng góp vui như Tôn Tường và Lưu Hạo trả lời y chang mấy đứa khác, rằng mình nghi tên đó là Diệp Thu nên tò mò xem thử.

Rồi sau đó, khi nói đến quan hệ đặc biệt của Diệp Thu và Gia Thế, Vương Thăng bắt đầu trả lời bằng vẻ mặt đầy khó hiểu.

Đầu tiên, gã cực kỳ hoang mang với chuyện Diệp Thu vẫnmuốn phát triểnở Vinh Quang nhưng lại quyết định giải nghệ.

Tiếp đấy, Vương Thăng có đề cập đến những hành động mà Diệp Thu làm ở khu 10 dưới thân phận Quân Mạc Tiếu, cònhô hào bảo mình chả hiểu. Đặc biệt là chuyện Diệp Thu phát sinh xung đột với công hội Gia Vương Triều ở khu 10.

Cuối cùng, gã nhắc tới việc Quân Mạc Tiếu gia nhập công hội Nghĩa Trảm Thiên Hạ của Trảm Lâu Lan mấy ngày gần đây. Vương Thăng bảo mình tôn trọng mọilựa chọn của Diệp Thu, nhắn gửi lời chúc tốt đẹp nhất. Liên minh Vinh Quang là một chương trình thi đấu thể thao, dù Gia Thế và Diệp Thu mãi là bạn, nhưng tất cả nên ứng xử một cách chuyên nghiệp kể cả trong game và các trận đấu, hiện tại, gã chúc cho Gia Thế và Diệp Thu có thể gặt hái được nhiều thành quả tốt.

“Khốn, quá khốn!”

Lời bình luận của người đại diện Gia Thế mới được chiếu trên kênh tin eSport vào buổi tối, Trần Quả vừa ăn vừa xem đã không nhịn được la hét. Diệp Tu hồi sáng từng bị phun đầy mặt, vội đề phòng ôm bát lẩn ra xa.

“Nói chả biết ngượng mồm.” Trần Quả chỉ vào Vương Thăng trên màn hình, tức giận vô cùng.

Bưng bát trốn ở một góc, Diệp Tu nhún vai, gấp cơm vào miệng: “Có gì đâu, thật chẳng trải đời gì cả.”

“Sao chú mày bình tĩnh quá vậy.” Trần Quả không hiểu nổi.

“Xét theo trách nhiệm của ổng, tui thấy ổng nói hay lắm.” Diệp Tu nói.

“Xì.”

“Có chút chuyện cỏn con đã chịu không nổi, sau này chị thấu hiểu rồi sẽ hộc máu cho xem.” Diệp Tu nói.

“Hừ, chị sẽ không chơi trò khốn nạn thế đâu.” Trần Quả nói.

“Chị thì không, thế còn đối thủ? Đến khi chúng tạo nênđủ tin đồn đảo lộn thị phi, phóng viên tìm chị, chẳng lẽ chị cứ quát chúng khốn nạn thế ư?” Diệp Tu nói.

“Vậy phải làm sao đây?” Trần Quả hỏi.

“Đánh cho chúng thua thê thảm trên sàn đấu.” Đường Nhu bất chợt xen ngang, giọng điệu cực kỳ kiên quyết. Trần Quả kinh ngạc nhìn sang, lập tức nhận ra Đường Nhu cũng cảm thấy khó ở với cuộc phỏng vấn này, chẳng qua không đập bàn như mình thôi.

“Ừ, đánh trả bằng sự thật, mạnh nhất luôn.” Diệp Tu nói.

“Vậy bây giờ cậu định dùng sự thật đánh trả thế nào?” Trần Quả hỏi.

“Bình tĩnh ngồi đây ăn cơm.” Diệp Tu nói.

“Thế mà là đánh trả hả.” Trần Quả buồn bực.

“Con đường còn rất dài, hiện tại chỉ mới bắt đầu thôi.” Diệp Tu ung dung bảo.

Đêm đó, ngay khi những màn phỏng vấn vừa được chiếu, tức thì gây sóng gió khắp nơi.

Trong cuộc phỏng vấn đó, tân chiến đội của Trảm Lâu Lan cũng được đề cập với tỷ lệ khá ít. Còn những suy đoán Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu từng xuất hiện trong buổi tin sáng nay lại trở thành chuyện mà toàn giới chuyên nghiệp cùng đồng lòng, ai nấy xào qua xào lại đã nhưng vẫn thể hiện chung một ý: nó là Diệp Thu, miễn bàn. Nếu không tin mà cần chính đương sự lên tiếng thì quá khó. Chuyện Diệp Thu chưa từng nhận phỏng vấn, ai trong giới truyền thông Vinh Quang lại chẳng biết?

Cánh nhà báo bận rộn, hy vọng moi móc được nhiều hơn. Cả bọn tìm cách liên lạc với những người có quan hệ sâu xa với Diệp Thu như Tô Mộc Tranh, như Trảm Lâu Lan của công hội Nghĩa Trảm mà Quân Mạc Tiếu gia nhập…. Cuộc phỏng vấn còn chưa kết thúc đâu.

Mặt khác, cuộc buôn chuyên giữa đám người chơi ngày càng xôn xao.

Có nhiều câu bình luận khiến Trần Quả khá hậm hực.

Sự khó hiểu, không giải thích nỗi, hoang mang và câu chúc phúc sau cùng đầy ẩn ý của Vương Thăng khi nhận phỏng vấn đều khiến fan Gia Thế không rõ sự thật vô cùng khó chịu.

Hiểu nhầm theo ý Vương Thăng, tất cả không thể chấp nhận chuyện Diệp Thu có ý định chiến tiếp trong Vinh Quang lại bỏ rơi Gia Thế cao chạy xa bay. Những kẻ hoài niệm Diệp Thu ngày nào đã chuyển sang ngờ vực.

Cảm xúc ấy từng xuất hiện từ hồi tin đồn Diệp Thu muốn tự lập chiến đội lan truyền. Nhưng hiện tại, Diệp Thu nương nhờ Trảm Lâu Lan, một tên ném tiền có tiếng trong game, buộc mọi người phải nghi ngờ mục đích ra đi của Diệp Thu, giờ những cuộc bình luận có liên can đến chuyện này, đa số là lời chửi rủa và ném đá Diệp Thu.

Là người biết rõ sự thật, Trần Quả phẫn nộ, đau lòng và thấy bất công thay Diệp Tu. Cô chỉ một mình xem hết những tin ấy, không hề nói với Diệp Tu. Ngay cả cô còn không nhìn nổi nữa…

Liếc mắt đảo quanh Diệp Tu, lại phát hiện hắn không hề chơi game, mà cũng đang lên mạng xem mấy tin này. Trần Quả lén đi qua, trộm nhìn vẻ mặt Diệp Tu, thấy hắn vẫn bình tĩnh và thoải mái.

“Sao không chơi game?” Trần Quả hỏi.

“Giờ hả? Không tốt lắm, đang hot, phải tránh dư luận đã.” Diệp Tu bảo

“Thế phải tránh đến khi nào?” Trần Quả thắc mắc. Biết Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu rồi, hẳn Quân Mạc Tiếu sẽ bị vây xem giống những nhân vật như Dạ Vũ Thanh Phiền nhỉ? Mà hiện tại có nhiều người chửi mắng và khinh thị Diệp Thu như thế, Trần Quả đột nhiên cảm thấy bất an.

“Không bao lâu đâu.” Diệp Tu cười.

“Nói mau, cậu định làm gì?” Trần Quả phát hiện, tên này chắc chắn có kế hoạch cả rồi.

“Chị sẽ biết ngay thôi.” Diệp Tu nói.

“Ngay là lúc nào?” Trần Quả hỏi.

“Xem tin tức đi” Diệp Tu nói.

“Tin tức? Giờ còn tin gì nữa?” Trần Quả khó hiểu.

“Có nữa kìa.” Diệp Tu đáp.

Trần Quả nửa tin nửa ngờ, lên mạng tìm kiếm khắp nơi, vào bao nhiêu trang web cũng không thấy tin gì mới mẻ.

“Nào có?” Đương lúc Trần Quả la lên, tiện tay refresh lại, thế nhưng chợt xuất hiện một tin mới.

Lần đầu tiên chiến đội Nghĩa Trảm tổ chức họp báo.

“Chiến đội Nghĩa Trảm?” Trần Quả giật mình. Trước đây từng có tin về chiến đội của Trảm Lâu Lan, nhưng tên thực tế thì vẫn chưa công bố. Nay chọn Nghĩa Trảm làm tên, chứng tỏTrảm Lâu Lan muốn thành lập chiến đội.

Trần Quả vội nhấn vào tin. Giờ mọi thứ đã xuất hiện trên mặt chữ, buổi họp báo tất nhiên đã kết thúc từ lâu. Người đại diện cho Nghĩa Trảm tiết lộ trong buổi họp báo, vì đơn xin phê chuẩn của chiến đội đã được duyệt sau hai ngày, họ mới tổ chức buổi họp báo đầu tiên. Trong buổi họp báo, lần đầu chính thức tuyên bố một chiến đội mới toanh, đặt tên là Nghĩa Trảm.

Bên cạnh đó, một tin quan trọng hơn cả, người đại diện chiến đội Nghĩa Trảm trịnh trọng giải thích và chứng minh rằng: chiến đội Nghĩa Trảm không hề mới được cựu đội trưởng của Gia Thế Diệp Thu.

“Chuyện này… chuyện này…” Trần Quả trố mắt trước câu thanh minh trên, cô chợt có cảm giác choáng váng.

“Nhìn đi, đó là sự thật.” Diệp Tu hiển nhiên cũng đọc tin rồi, mỉm cười đứng lên nhìn Trần Quả: “Đủ để đánh trả rồi nhỉ?”
Bình Luận (0)
Comment