Toàn Chức Cao Thủ

Chương 486

Kim Hương vốn không muốn gọi viện trợ. Thứ nhất là nghĩ nhân thủ đã đủ, thứ hai là nhiều người thì loạn, tránh việc trang bị rớt ra mà không vào tay mình. Sự tin tưởng rất dễ sụp đổ trước những trang bị hiếm, cho dù cùng một công hội.

Trần Dạ Huy hiển nhiên đã cân nhắc tới điều đó nên mới an bài như thế. Nói gì tới viện trợ, hắn thậm chí còn mong bọn Trung Thảo Đường và Lam Khê Các càng xa nơi này càng tốt. Lối thoát hắn mở coi như sẽ thành chốn không người.

Ai ngờ Kim Hương cầu cứu, Trần Dạ Huy kinh ngạc ngay lập tức.

Cứ cho là Diệp Thu hay Hại Người Không Mệt mạnh cực đi! Nhưng ở đây hơn hai mươi người, còn phải hú cứu viện, hình như có hơi làm quá rồi thì phải?

Bảo không cản được, bị hai người họ làm tháo chạy, Trần Dạ Huy còn nhịn được tí, nhưng không đối phó được thì rõ thật làm hắn băn khoăn không hiểu nổi.

“Chuyện gì xảy ra?” Trần Dạ Huy muốn nghe ngóng tin tức, tin nhắn Kim Hương gửi không nói nhiều, chỉ ném tọa độ qua, kêu giúp đỡ.

Kim Hương bây giờ nào có thời gian nói kĩ càng? Thế tiến công AOE cấp tốc của đám kia khiến cả bọn sợ há hốc mồm, một phút đã xử được 12 người, bình quân 5 giây giết một. Nhắn một tin qua mất bao lâu? E vừa gửi qua đã bị đuổi kịp giết chết.

Kim Hương thấy tin nhắn Trần Dạ Huy trả lời hỏi thăm, đồng thời thấy phe đối phương ào ào vọt tới. Muốn đáp lại ắt phải trả giá bằng cả mạng sống, Kim Hương không chút chần chừ, không màng tới mà tiếp tục chạy đi.

Chạy!

Thuần túy là đang tháo chạy.

Nào có kế hoạch vừa chạy vừa đối kháng từ từ, chỉ xoay người, sau đó ấn phím chạy tới trước, trực tiếp chuồn nhanh.

Ba công hội lớn luôn truy sát Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt, nhưng giờ phút này, trong phạm vi này, tình huống trái ngược đã xảy ra.

Diệp Tu có kinh nghiệm chạy trốn phong phú, là một tay cừ khôi; giờ tới việc truy sát cũng không hề kém cỏi. Còn bọn Kim Hương cứ đâm đầu chạy về trước, đến nỗi không buồn quan sát cử động của kẻ đuổi giết, quả thật là cách trốn không có kỹ thuật nhất.

Đạn Cứng Còng!

Bách Lưu Trảm!

Diệp Tu và Hại Người Không Mệt thi triển kỹ năng.

Quân Mạc Tiếu bắn trúng một người chính giữa. Dòng nước Hại Người Không Mệt chém ra cũng vọt lên, lập tức ngưng tụ thành thủy lao, vây hãm một kẻ.

Kẻ bị bao vây giật mình, thủy lao này tuy ngăn cản gã nhưng cũng đồng thời bảo vệ gã ở mức độ nào đó. Thủy lao không giải trừ, gã sẽ không bị tấn công.

Không đợi gã nghĩ xong xuôi, vài tên phía sau Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt lập tức xông lên, bước đều xuất chiêu, thủy lao tức khắc bị đánh sụp, đợt công kích thứ hai liền quật ngã gã. Tiếp đó thuận tay nhấp công kích, tiễn vong gã luôn.

Linh hồn lơ lửng giữa không trung ngạc nhiên nhìn đoàn người giẫm qua xác mình. Đầu óc gã còn đang dừng ở khoảnh khắc bị thủy lao vây nhốt, ngờ đâu mới chớp mắt đã phi thiên. Còn cước bộ đối phương thì không hề ngừng lại, giẫm qua thi thể xông tới, khoảng cách với đám người đang trốn chạy càng lúc càng thu hẹp dần.

Khá nhiều kỹ năng công kích khi đánh ra có hiệu quả dịch chuyển vị trí, nhanh hơn hẳn cách di động thường. Cả đội ban nãy đã khéo léo vận dụng kỹ năng này để tấn công, vừa chém chết gã vừa không cản trở việc đuổi giết.

Lại mất một người!

Đám Kim Hương không dám ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện một ảnh đại diện trong danh sách đội xám xuống, không rỗi mắt xem kỹ, trong nội tâm còn thầm gửi gắm lên vị hi sinh này có thể giúp họ giành thêm được chút ít thời gian.

Ánh chớp chợt lóe, thoắt cái ngưng tụ thành bóng người, vọt thẳng vào chính giữa cả bọn.

Dịch Chuyển Tức Thời!

Đây mới thực sự là dịch chuyển tức thời, kỹ năng của pháp sư nguyên tố hệ Điện.

Dịch chuyển tức thời của pháp sư nguyên tố dĩ nhiên là ném mình vào giữa quân địch, là một thao tác tự sát.

Nhưng lúc này, đối với đội Kim Hương đang nóng lòng muốn thoát thân, suy nghĩ lóe lên đầu tiên trong đầu lại là: Hỏng, bị đuổi kịp rồi!

Sự thật cũng là như thế, pháp sư nguyên tố lách lên không phải để tự sát!

Pháp trượng giơ cao, răng rắc, sau lưng pháp sư nguyên tố lập tức mọc lên mấy bức tường băng.

Mấy người bị tường băng cản lại hoảng hồn, quáng quàng quất kỹ năng lên tường băng. Chỉ với thoáng trì hoãn đó, truy binh phía sau đã đuổi tới.

Áo Choàng Bóng Đêm!

Phi Hai Tay!

Diệp Tu lần này phối hợp với anh nhu đạo, sáu người bị tường băng cản nhanh chóng bị kỹ năng của cả hai gom thành một cục. Kỹ năng diện rộng ầm xuống, lại là lần phối hợp AOE đầy chuẩn mực, sáu người ngã xuống, chẳng thua kém gì lúc chết một, chết năm.

Dư âm công kích vừa khéo đánh nát tường băng. Sáu người đã diệt, tiếp tục đuổi, tường băng không hề gây cản trở cho họ.

Lại mất sáu người!

Đến thời điểm này, đội Kim Hương tổng cộng chỉ còn sáu. Tình thế từ đây bắt đầu nghịch chuyển, đối phương bây giờ có bảy, áp đảo hơn hẳn, dù tên mục sư kia không có chút tác dụng nào sau khi giúp Quân Mạc Tiếu hồi máu trước đó.

“Mọi người chia ra chạy!!” Kim Hương hô.

Cuối cùng, sáu người hi sinh dường như giúp cả bọn tranh thủ được đôi chút thời gian, phía trước xuất hiện một giao lộ, chia ra chạy có khả năng sẽ có người chết, nhưng chí ít cũng đỡ hơn toàn quân bị diệt. Ảnh đại diện sáu người vừa nãy biến đen quá nhanh, hiển nhiên là bị AOE rồi. Bọn Kim Hương bắt đầu e ngại sâu sắc món đòn AOE của bọn Quân Mạc Tiếu.

Một bước, hai bước, ba bước…

Sao vẫn chưa tới giao lộ!

Đoạn đường bình thường không đặt vào mắt nay lại thấy dài thênh thang, ước gì mình có cánh, cả bọn oán thầm trong bụng.

Sắp tới rồi!

Cuối cùng cũng hoàn tất một đoạn đường bôn ba, ba ngã rẽ giao nhau đều tỏa ra ánh sáng hi vọng. Chẳng còn thời gian phân ai chạy hướng nào nữa, mọi người tự do phát huy đi!

Sáu người còn sống đều tự chuẩn bị xông tới hướng mình muốn, nào ngờ, bóng người chớp động, hai kẻ khiến họ vừa sợ vừa phiền thoắt cái đã vọt tới trước mặt.

Quân Mạc Tiếu, Hại Người Không Mệt...

Nguyên nhân của mọi chuyện.

Khởi đầu của mọi ác mộng.

Hòn đá cản đường họ ngay lúc mấu chốt.

Hại Người Không Mệt kết ấn, lại là đại chiêu Ảnh Vũ, bóng người cản đường lập tức từ một biến thành không biết bao nhiêu cái. Ảnh phân thân Ảnh Vũ chia nhau ra đánh, cản lại động tác của sáu người. Quân Mạc Tiếu một bên thêm mắm dậm muối, cản không tốt là sẽ diện kiến lớp bổ túc của hắn ngay.

Đám cuồng kiếm sĩ cũng nhanh chóng có mặt, đối mặt với sáu kẻ cuối cùng, họ không dùng đấu pháp AOE nữa, mà chơi một chọi một, tình thế hiện giờ vừa khớp.

Cô nàng Kim Hương vẫn gắng gượng tới tận giờ, bậc thầy pháo súng của cô Phi Pháo hoàn hảo, chiếm ưu thế về mặt trốn chạy, song chung quy cũng bị chặn lại, hơn nữa người cô phải đối mặt, chính là Quân Mạc Tiếu.

Một người chơi cấp 52. Nếu là ngày thường, Kim Hương sẽ hí hửng vờn đối phương bằng đẳng cấp cao tít của mình, nhưng giờ thân phận đối thủ chần dần trước mặt, Kim Hương nào dám mang thái độ như thế.

“Trên người còn món gì ngon không?” Diệp Tu hỏi, ra dáng thổ phỉ chặn đường cướp cạn.

Kim Hương hôm nay chết hai lần, rớt mất hai món đều là đồ cam. Dù cô có là thành viên nòng cốt của công hội cũng xót của vô vàn, vì thành viên nòng cốt còn khuya mới ngang tầm tuyển thủ chuyên nghiệp – coi đồ cam như trang bị cơ bản.

Thằng thổ phỉ thèm thuồng trang bị này khiến cô thấy càng thêm buồn bực, bực muốn phát khóc. Chẳng những không đòi được đồ mà cô còn phải góp thêm một món nữa.

Góc nhìn chuyển một vòng, năm đồng bọn đã cuốn vào trận chiến từ lâu. Đã tới nước này rồi, không liều cũng phải liều, kẻ bị bao vây hiện giờ chính là họ.

“Đường đường là đại thần Diệp Thu, đi bắt nạt con gái như tôi thì hay ho lắm ư?” Kim Hương nói.

“Ha ha, không hay.” Diệp Tu nói.

Kim Hương toan đáp trả thì Diệp Tu đã gửi tới biểu tình cười ruồi, bồi thêm một câu, “Lần sau anh sẽ chú ý há.”

Nói đoạn, Quân Mạc Tiếu vọt tới.

Bị vây trong vòng vây, Kim Hương căn bản không thể tránh chỗ nào, hơn nữa trình độ như Diệp Tu mới bước hai ba bước đã áp sát. Kim Hương giãy dụa, thoáng chứng minh sự hiện diện của mình, để người ta biết đây là nhân vật được điều khiển, chứ không phải một khúc cây.

Kim Hương phiền muộn, sao ông đại thần này cứ nhắm vào mình vậy! Nếu không gặp hắn hay Hại Người Không Mệt thì mình có lẽ còn có cơ hội chạy thoát…

Có suy nghĩ này không chỉ mỗi riêng mình Kim Hương, những kẻ không chạm trái hai kẻ mạnh đột nhiên thầm dấy lên chút kỳ vọng.

Kỳ vọng nhỏ nhoi ấy thoắt chốc biến thành hi vọng, cả bọn giao thủ một hồi đều cảm thấy bốn người này tuy cũng lợi hại, nhưng chưa lợi hại đến độ bất trị. Họ liều mạng, xông lên, có lẽ sẽ thoát thân được?

Bốn người phấn chấn hẳn ra, bắt đầu tấn công mãnh liệt.

Ai ngờ, bốn tay đấm chặn đường họ lại có thể liều đến độ chẳng ngại việc chịu những thương tổn không nên gánh.

Nếu cứ thế này thì càng có hi vọng rồi! Không những thoát được mà còn có thể đạp qua xác đối phương.

Đúng lúc này, luồng sáng trắng lóe lên, chiếu xuống người pháp sư nguyên tố, rồi tiếp tục chiếu qua những người khác.

Cả bốn hộc máu, chuyển góc nhìn quan sát. Mục sư phe đối phương xuất hiện. Lúc này mới sực nhớ người ta đánh đấm còn dẫn theo mục sư, còn mục sư phe họ đâu? Trong sáu người họ không có một mục sư nào, mục sư đã bị đối phương thịt từ sớm.

Thảo nào mấy kẻ này dám chịu đòn, có mục sư phụ trợ thì đương nhiên có thể chơi trò lầy. Đây là chiến thuật vô cùng hợp tình hợp lý.

Kì này e rằng hết đường cứu chữa. Mọi người tuyệt vọng cùng cực, đúng lúc này, một trong ngã rẽ của giao lộ bất thình lình xuất hiện một đội người chơi.
Bình Luận (0)
Comment