Toàn Chức Cao Thủ

Chương 541

Edit: Tam | Beta: Kha

“Xong, hai ông theo tui, khỏi đêm dài lắm mộng.” Sau khi Quân Mạc Tiếu giao dịch với hai vị hội trưởng, Diệp Tu nói, đồng thời điều khiển nhân vật dấn sâu vào đầm lầy. Xuân Dịch Lão và Tam Giới Lục Đạo không dám chậm trễ, vội dẫn người đuổi theo.

Một lúc sau mọi người liền đến hiện trường. Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm cùng mười người chơi khác đang chém tới hăng say. Xuân Dịch Lão và Tam Giới Lục Đạo cũng không phải mù tịt. Nhìn vài lần liền nhận ra mấy người này chủ yếu khống chế BOSS, không phải đang cố giết bằng được. Rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hiểu được đúng là bên kia đang giữ BOSS chờ bàn giao rồi.

Ngụy Sâm lăn lộn ở Thần Chi Lĩnh Vực lâu nay, hiểu biết với những nhân vật lớn của công hội câu lạc bộ còn sâu sắc hơn Diệp Tu. Liếc thấy tên Xuân Dịch Lão và Tam Giới Lục Đạo, Nghênh Phong Bố Trận của gã nhích một bước, lui khỏi trận chiến chuyển sang đây, chủ động lên tiếng: “Hai sếp muốn chuyển thù hận hay để tụi tui vào đoàn mấy ông luôn? Yên tâm, dịch vụ hậu mãi lấy free he he.”

“Không làm phiền mọi người.” Xuân Dịch Lão lạnh lùng đáp, người của Lam Khê Các và Luân Hồi đã xông lên tiếp BOSS.

“Hai nhà chia nhau một BOSS hả? Hơi mệt nha.” Ngụy Sâm bên cạnh lẩm bẩm, đồng thời gọi người của mình dừng lại, hoạt động tiếp BOSS này mọi người đều quen thuộc, không gặp chút khó khăn nào.

Còn Xuân Dịch Lão? Gã đã tin rằng tên vô liêm sỉ trong lời Quân Mạc Tiếu là người khác.

Vì sao? Vì tên Nghênh Phong Bố Trận trước mặt đây, trên đầu còn đội nguyên danh hiệu thành viên Lam Khê Các, lơn tơn lướt qua lướt lại trước mặt họ, tám quên trời đất, chút ngại ngùng cũng đéo có.

Dù có là nằm vùng, giờ phút này cũng phải biết tự trọng chút chớ? Trong game, nằm vùng cũng không có kiểu cắt cớ hiên ngang lẫm liệt “Xin lỗi, tôi là cảnh sát” gì đó. Lúc bán đứng người bên cạnh, cần tâm lý vững vàng thế nào mới chống lại được sự cắn rứt lương tâm. Cái thằng cha trước mặt mình, đúng là một nhân tài nằm vùng siêu hiếm có! Bại lộ trước mặt hội trưởng vẫn ung dung như thường.

Sau khi chuyển giao thù hận, lúc tên này gọi người của mình rút quân vẫn hết mực đề phòng, như sợ Lam Khê Các và bên Luân Hồi sẽ xông lên chém bọn họ hả giận vậy.

Xuân Dịch Lão vô cùng tức giận. Cạnh tranh trong game, giết người là thủ đoạn vô ích nhất. Giết bọn này một lần mà dứt chuyện, Xuân Dịch Lão cũng chẳng tiếc nhào lên làm một trận. Tiếc rằng, hả dạ nhất thời thì được cái gì? Nếu thắng các công hội lớn còn đỡ lại chút mặt mũi, nhược bằng bị lũ tôm tép vô danh chém sứt đầu mẻ trán, lúc đó công hội nhà mình mới chính là kẻ không còn thể diện.

Xuân Dịch Lão nằm top trong game nhiều năm, đã qua thời nóng máu chém bậy lâu rồi, vậy mà bây giờ lại bị người ta nhìn bằng ánh mắt cảnh giác như vậy, khiến hình tượng thằng cha kia trong mắt hắn không khỏi sụt thêm chục nấc.

“Ô kia, mấy ông không định PK tụi tui hả?” Đám Ngụy Sâm rút lui an toàn xong, phát hiện cả Lam Khê Các và Luân Hồi đều đứng im như cũ, kinh ngạc lên tiếng.

“Cần thiết sao?” Xuân Dịch Lão thản nhiên nói.

“Game mà, quan trọng nhất là rõ ràng sảng khoái, chịu nhục mà còn chưa lên báo thù rửa hận, cái gì cũng tính này tính nọ, mấy người chơi game sao mệt mỏi vậy.” Ngụy Sâm nói.

Câu này khiến Xuân Dịch Lão im lặng thật lâu, một lúc sau bỗng thừa nhận, “Ông nói đúng, nhưng tụi tui cũng không phải chỉ đang chơi game.”

“Ha ha, ý thức cao thật, không hổ là hội trưởng Lam Khê Các.” Ngụy Sâm nói.

“Ha ha, tui cũng nhớ mặt ông rồi.” Xuân Dịch Lão không tham gia trận chiến, vẫn đang đối diện với đám người này.

“Tất nhiên, nếu có thể, đừng đá tui ra khỏi hội nhá.” Ngụy Sâm nói.

“Vì sao?” Xuân Dịch Lão hỏi.

“Vì Lam Khê Các phúc lợi tốt, cũng đủ nổi danh.” Ngụy Sâm nói.

Xuân Dịch Lão câm nín, còn cho là lý do độc đáo gì, không ngờ lại huỵch toẹt ra thế. Xuân Dịch Lão quyết đoán xoay người, lập tức tống hết cái nhóm trước mặt ra khỏi công hội Lam Khê Các.

“Đù má, đê tiện vãi, công hội lớn vậy tiếc gì mấy chỗ nhỏ nhoi hả!!” Ngụy Sâm vừa gào vừa chạy, càng lúc càng xa, sau đó biến mất giữa đầm lầy rộng lớn.

“Nào nào mau cho tao coi mày gom được hàng gì.” Đi được một lúc, Ngụy Sâm rỏ dãi quay sang thăm hỏi Diệp Tu.

“Đây.” Diệp Tu gửi lời mời giao dịch sang, trưng những vật liệu mà Ngụy Sâm chọn được hai vị kia chấp nhận cho gã xem.

“Nhiêu đây? Danh sách anh mày đâu chỉ nhiêu đây?” Ngụy Sâm tỏ ra hết sức bất mãn, hai hội trưởng sau khi bàn bạc vậy mà chỉ rút bấy nhiêu máu cho gã.

“Ông biết giới hạn chút được không? Danh sách của ông tía nào chịu nổi?” Diệp Tu nói.

“Thử coi có chết ai.” Ngụy Sâm nói.

“Kết quả thử đó.”

“Tàm tạm, dù đã khôn hơn trước, nhưng chú mày vẫn còn quá non.” Ngụy Sâm nói.

“Có ai ngờ ông vô sỉ thế đâu.” Diệp Tu nói.

“Thế mà là vô sỉ à? Nếu không phải anh mày thiếu người á, tao đã cho cả đám nằm trong lùm chờ tụi nó đi ngang qua hốt hàng mấy đứa giữ của cmnr, bao nhanh bao gọn. Thiệt hại kiểu đó còn đổ cho tao được sao?” Ngụy Sâm nói.

“Nhân loại đã không thể ngăn cản ông nữa...” Diệp Tu hít sâu một cái rồi đáp.

“Rồi, trả Bàn Tay Tử Vong đây, anh mày đi thăng cấp.” Ngụy Sâm nói.

“Không hỏng đó chớ?” Diệp Tu nói.

“Cút! Ăn nói xui xẻo.” Ngụy Sâm mắng.

“Trúng tim đen chớ gì.” Diệp Tu nói.

“Bọn này nghiên cứu nhiều năm như vậy, đảm bảo không vấn đề.” Ngụy Sâm nói.

“Dù vậy ông cũng có thử rồi đâu.” Diệp Tu nói.

“Nhưng anh mày có kinh nghiệm.” Ngụy Sâm nói.

“Kinh cmn nghiệm xa lắc đó hả?”

“Cút cút cút, không xàm với mày nữa, trả Bàn Tay Tử Vong nhanh lên cho tao còn nâng trang bị. Còn phải quần quật cày vật liệu bước kế, không biết đánh BOSS ra không.” Ngụy Sâm thở dài.

“Cái này hơi căng. Tình hình game hiện tại, mấy cha hội trưởng công hội không kém mình bao nhiêu. Lúc trước mấy ổng còn khinh khi, cho là ở Thần Chi Linh Vực không giống khu mới, bên kia người đông thế mạnh, còn tui bé bỏng nhỏ nhoi một mình. Nhưng qua trận này, không chừng tui đã trở thành uy hiếp cướp BOSS trong mắt mấy ổng. Rồi mấy ổng mà đề phòng, tụi mình tạch đường làm ăn mất.” Diệp Tu nói.

“Chuẩn mẹ rồi! BOSS tất nhiên không thể so với mấy thứ bình thường, đánh tốn bao nhiêu thời gian, cướp được một con BOSS nói thật so với trực tiếp thông thằng hội trưởng công hội còn mệt hơn.” Ngụy Sâm nói.

“Thông thằng hội trưởng nghe cũng không tệ, nhưng quan trọng là thông nó xong cùng lắm nó chỉ nhả trang bị, không có vật liệu a!” Diệp Tu nói.

“Ài, phải như biết sau khi tụi nó giết BOSS hàng về tay ai thì ngon rồi, khỏi cần cướp BOSS, giết người thôi là được!” Ngụy Sâm nói.

“Vẫn khó, giết không chưa chắc rớt thứ mình cần!” Diệp Tu nói.

“Không rớt thì giết tiếp, giết cho nó ói ra thì thôi.” Ngụy Sâm nói.

“Lần sau thử đê?” Diệp Tu nói.

“Nhưng phải biết vật liệu ai cầm chớ, cái này căng...” Ngụy Sâm nói.

“Cần lắm một superman nằm vùng.” Diệp Tu nói.

Nói xong hai người cùng quay mặt lại, trên đầu đám anh em đằng sau Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm phần lớn đều không còn danh hiệu công hội, không phải ẩn hiển thị, mà là đã bị công hội đá ra. Ngoại trừ mấy người gia nhập Luân Hồi và Gia Vương Triều. Vì hai nhà này không dính vào vụ giết chóc kia, nên mấy acc chen trong đó cũng được an toàn.

“Đám tụi mình sợ rằng đã vô sổ đen của công hội rồi, phiền vê lờ.” Ngụy Sâm nhíu mày.

“Xời có gì đâu, đổi acc là xong. Tui đi coi chút, trùng hợp ghê, mấy ông là mỗi người một nghề à? May là tui có đủ acc cấp 70 nè, đa số đều trống hết, có thể gửi qua mấy ông xài đỡ. Gắn trang bị này nọ lên là đẹp đẽ như xưa.” Diệp Tu nói.

“Đù má, điểm kỹ năng của tụi anh rất cao đó chú mày có biết không?” Ngụy Sâm nói.

“Ồ? Bao nhiêu?”

“Cơ bản đều xấp xỉ 4700.” Ngụy Sâm đáp.

“Vãi cao quá vậy?” Diệp Tu kinh ngạc. Thông thường sau quá trình thăng cấp và mở phần thưởng, điểm kỹ năng của một nhân vật max cấp sẽ dừng ở mức 4000. Sau đó điểm kỹ năng muốn tăng thêm, đều phải nhờ vào các loại sách kỹ năng hay làm nhiệm vụ ẩn, phần thưởng hoạt động, tóm lại toàn những mánh trông vào ăn ở.

Vinh Quang phát hành bao nhiêu năm, nếu trong game có người chơi sở hữu mức điểm kỹ năng so sánh được với nhân vật cấp thần giới chuyên nghiệp, Diệp Tu cũng không mấy kinh ngạc. Dù sao đây hoàn toàn dựa vào may mắn. Nhưng bây giờ mười người của Ngụy Sâm, điểm kỹ năng đều khoảng 4700 xêm xêm nhau, vậy đúng vê lờ thật.

Là may mắn thật sao? Vận may hai mươi người đều bùng nổ kinh khủng thế ư?

Tất nhiên không có chuyện trùng hợp như vậy, nhất định là bên trong có bí kíp rồi.

“Hờ hờ, đây chính là bí mật bất truyền của anh mày đới.” Ngụy Sâm nói.

“Phắc du, hơn 20 người biết mà còn bí mật bất truyền gì nữa?” Diệp Tu tức giận. Lại nói, điểm kỹ năng đúng là một vấn đề đau đầu tới nay hắn vẫn chưa tìm được đường giải quyết. Cái thứ chỉ có thể trông nhờ may rủi này, sao biết được rồi sẽ đi đâu về đâu. Giải pháp duy nhất chỉ có một, chính là, tiền! Mà tiền cũng không dùng để mua điểm kỹ năng, mà là mua account! Mua acc có điểm kỹ năng bá đạo mà chơi.

Có một câu nói, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không gọi là vấn đề. Câu này tất nhiên do tụi nhà giàu phát ngôn. Với những chiến đội xây bằng polyme, đây chỉ là chuyện muỗi. Dù account có điểm kỹ năng cao thông thường rất ít, nhưng Vinh Quang ra bao nhiêu năm, số lượng gamer đông đảo, không tới nỗi tìm hoài không thấy.

Nhưng hiện tại Diệp Tu bắt đầu bằng hai bàn tay trắng, vấn đề này thực vô cùng quan ngại. Acc có điểm kỹ năng cao có thể so với trang bị bạc, đừng nói mua một đội, một acc còn không nổi. Không ngờ tên Ngụy Sâm này vậy mà mò ra được cách tăng điểm kỹ năng? Không chỉ giải quyết được vấn đề cấp thiết, mà còn là đường phát tài nha!

Diệp Tu hiện có một hi vọng: Hi vọng rằng cái tên không rõ giới hạn trước mặt mình không chém gió, hoặc không tung ra một bí mật bất truyền chó má kiểu “có tiền mua được” nào.
Bình Luận (0)
Comment