Toàn Chức Cao Thủ

Chương 64

Lưu manh là nghề nghiệp thuộc hệ Vật Lộn, kỹ năng phần lớn đều là những thủ đoạn hạ lưu mà mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ hay dùng.

Ví dụ như Ném Cát của hiện tại, chính là chiêu thức đê tiện ném cát làm bẩn đồ người ta.

Lúc này, vị lưu manh kia vừa nghe thấy Diệp Tu triệu hồi, lập tức không chút sơ sẩy lấy cát ra ném lên người Huyết Xạ Thủ.

Diệp Tu đổ mồ hôi, không ngờ người nọ là một người mới chính hiệu, vội vàng nhắc nhở: “Ném Cát đóng băng xong lại ném tiếp, ném ngay vào mặt ấy.”

Đấy mới là hàm ý chân chính của Ném Cát!

Hiệu quả ẩn của Ném Cát, là khi ném vào mắt của mục tiêu, có cơ hội khiến đối phương rơi vào trạng thái Mù Lòa. Do là hiệu quả ẩn, tỷ lệ gây mù và thời gian đều không có trị số chính xác, nhưng qua sự đo lường và xác định của người chơi, Ném Các ở cấp thấp nhất đã có tỷ lệ gây mù chiếm 50%, có thể kéo dài 4 giây. Nhưng khi tăng max điểm kỹ năng, tỷ lệ này có thể chiếm 100% cùng thời gian kéo dài 8 giây.

Hiệu quả này quả thực rất khủng bố, vào thời kỳ đầu của Vinh Quang, bọn lưu manh đều dựa vào một nắm cát làm nên thiên hạ, gặp thằng nào không vừa mắt liền ném cát vô mặt. Bị Mù Lòa, màn hình của người chơi sẽ tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả. Bọn lưu manh sẽ nhân cơ hội này mà nhảy vào đánh đấm, cực kỳ đê tiện hạ lưu.

Có điều ở hiện tại, nhiều người chơi cũng đã tìm ra không ít cách đối phó với hàm nghĩa của chiêu Ném Cát này.

Vô cùng đơn giản, khi bị Ném Cát thì di chuyển góc nhìn. Hướng lên, hướng xuống, hướng trái, hướng phải, sao cũng được.

Tuy Ném Cát cũng gây chút thương tổn khi bị bẩn áo, nhưng so với hiệu quả ẩn đầy kinh dị nọ, ai cũng chịu được chút thương tổn kia

Thế nhưng thứ càng vô địch khi đối phó với Ném Cát, chính là một món trang sức: kính mắt.

Công cụ này và mề đay Mithril mà Diệp Tu có được trước mắt đều không hề có thuộc tính gì, là một món trang sức chính hiệu. Nhưng món trang sức như kính mắt, có thể khiến hiệu quả của Ném Cát chỉ là phù du.

Thứ mà người chơi lưu manh ở Vinh Quang căm thù nhất, không gì khác ngoài kính mắt.

May mà lũ NPC cũng không vô sĩ đến mức đeo kiếng giả danh trí thức.

Rơi vào trạng thái Mù Lòa, NPC sẽ mất đi phương hướng, tìm không thấy mục tiêu thù hận ban đầu, bị người chơi khi dễ đến không đường đáp trả. Mục đích của Diệp Tu đương nhiên muốn để người chơi lưu manh nọ thử gây mù, ai ngờ tên nhóc này quá “non nớt”, thế nhưng ném lên người Huyết Xạ Thủ, cũng không biết cái cấp bậc 23 kia luyện thế nào lên được nữa, còn cao hơn mình đến 2 cấp.

“Gạch Tập Kích!” Diệp Tu tiếp tục kiên nhẫn chỉ huy lưu manh nọ.

Gạch Tập Kích là tên khoa học của hệ thống, Diệp Tu sợ người chơi mới “non nớt” này không biết tên tục, nên mới gọi tên chuẩn mực của kỹ năng ra. Thật ra giữa người chơi với nhau, kỹ năng này đều bị gọi thành Cục Gạch.

Không sai, chính là thứ trên trời dưới đất không chỗ nào không có, được mọi người xem như vũ khí sắc bén khi quần nhau trên phố – Cục Gạch.

Trong Vinh Quang, Cục Gạch của lưu manh có thể đập người, có thể ném mạnh, uy vũ biết bao. Ngoài ra kỹ năng này cũng có hiệu quả đặc biệt, có tỷ lệ 50% khiến mục tiêu bị choáng trong 3 giây. Có điều nếu muốn gây ra được hiệu quả này, phải đập trúng đầu đối phương, mặt khác Cục Gạch cũng có hiệu quả ẩn, chính là ngay khi gạch đập vào đầu thì công kích phần lưng, tỷ lệ Choáng Váng sẽ là 100%, thời gian kéo dài 4 giây.

Diệp Tu bên này thực sự không kịp giải thích tường tận cho tên lưu manh nọ, có điều may mà cục gạch đập vào đầu sẽ gây choáng, hiệu quả ấy không phải ẩn, trong kỹ năng cũng có ghi rõ, người chơi lưu manh nọ hiển nhiên chú ý điểm này, một gạch kia quả thực đang hướng về phía đầu của Huyết Xạ Thủ.

Thế nhưng tiếc rằng, gạch rời tay cậu ta mà đi, là một cú ném mạnh ra ngoài.

Ném gạch khiến thương tổn giảm một nửa, tỷ lệ Choáng Váng giảm một nửa, hiệu quả Choáng Váng giảm một nửa......

Mà gạch kia còn bay lệch nữa.

“Đồ ngu, cầm gạch đập vào ót nó.” Có người khác thay Diệp Tu đưa ra hướng dẫn, hàm ý của Cục Gạch từ trước đến giờ cũng chưa từng là một bí mật.

Ma mới lưu manh vội thành thật đáp “Ừ ừ”.

“Liệt Diệm Chấn Động.” Diệp Tu triệu hồi pháp sư nguyên tố.

Một cột lửa bùng mạnh lên, Diệp Tu hài lòng gật gật đầu, cuối cùng cũng không “non nớt” như lưu manh kia.

Chẳng qua đối mặt với BOSS Huyết Xạ Thủ, độ lơ lửng của Liệt Diệm Chấn Động thật sự nhỏ bé, thế nhưng Diệp Tu đã điều khiển Quân Mạc Tiếu ra chiêu từ sớm.

“Vỡ Núi Kích!”

“Quỷ kiếm ra Đao Hồn!”

“Ném Cát!!”

“Liệt Diệm!!”

“Quỷ Trảm!!”

Diệp Tu ngắn gọn lưu loát chỉ huy, năm người chơi vốn đang làm xác chết, đột nhiên phát hiện, hóa ra đối phó với Huyết Xạ Thủ đơn giản thế thôi sao?

Huyết Xạ Thủ mà lúc đầu cả bọn trăm phương nghìn kế đánh mãi không trúng, giờ đây quả thực giống như một bao cát, kiếm chém ra, gạch đập đến, phép quăng ra, không chiêu nào là không trúng.

Những người xem như có kinh nghiệm trong năm người đã nhìn ra được, đây toàn bộ đều là kết quả do sự phối hợp ở giữa của Quân Mạc Tiếu. Người này sẽ dùng công kích của mình vừa khéo khống chế Huyết Xạ Thủ nằm trong phạm vi tấn công của họ, mà những kỹ năng phóng ra theo chỉ huy cũng vừa khéo trở thành điểm khống chế cho người công kích tiếp theo, thế là cứ tuần hoàn hỗ trợ nhau, theo tiết tấu hoàn mỹ này mà thoải mái đánh đập Huyết Xạ Thủ.

Huyết Xạ Thủ cũng không phải không hề có sức đánh trả, nhưng mục tiêu đánh trả của nó luôn là Quân Mạc Tiếu, mà Diệp Tu đã xem thấu sáo lộ* của nó, mỗi kích đều tránh được hoàn hảo, còn không hề liên lụy chút nào đến đồng đội.

Một tổ năm người vốn bị xem như xác chết, nháy mắt đã được Diệp Tu ghép lại thành một đội ăn ý nhau. Năm người ra chiêu thật thỏa thê, nhưng Diệp Tu không hề buông lỏng chút nào, hắn biết rõ bất luận thao tác của mình có chút sai lầm nào hoặc chỉ một câu chỉ huy không chuẩn xác, lập tức sẽ là một cục diện khác.

Đám người chơi của ba công hội lớn đứng mỗi nhóm một phương lúc này đều đang ngơ ngác. Từng công hội hùng dũng dẫn theo mội đội hơn mười người, trong hoàn cảnh liên tục có quân tiếp viện, lại chỉ đứng nhìn một đội gom góp tạm 6 người săn giết BOSS mà không dám tiến lên, cả đám bất an dòm ngó xung quanh, nhìn thế nào cũng như lũ bại não.

“Xem đi! Đó mới là chỉ huy mà tao muốn nhìn đấy!” Dạ Vị Ương của Mưu Đồ Bá Đạo kêu lên.

“Giờ là lúc để phấn khích hả?” Hội trưởng Dạ Độ Hàn Đàm chảy vạch đen.

“Quân Mạc Tiếu này, không ngờ lại đáng sợ đến thế......” Trung Thảo Đường trước giờ chỉ có hứng thú, vẫn còn đang xem xét Quân Mạc Tiếu, lúc này bọn họ rốt cuộc đã xem rõ được thực lực của Quân Mạc Tiếu, hội trưởng Xa Tiền Tử trợn mắt há mồm.

“Cứ như thế, Huyết Xạ Thủ thật sự sẽ bị tên kia giết chết.” Phía Lam Khê Các, Hoa Đăng Dạ cũng kêu to với Lam Hà.

Vì thế ba vị hội trưởng đại nhân lại bắt đầu xoay qua xoay lại một cách kỳ quái, chuyển bên này một cái, chuyển bên kia một cái, dòm ngó phản ứng của hai nhà còn lại.

Ngầm hiểu mà không nói, tất cả mọi người đều rõ ràng lúc này nên làm gì.

“Xử lý những tên khác, đừng đụng vào Quân Mạc Tiếu, nếu đám kia ra tay với Quân Mạc Tiếu, phải hỗ trợ!” Lam Hà ra lệnh.

“Hỗ trợ ai?” Có người không hiểu hỏi.

“Vớ vẩn, chẳng lẽ hỗ trợ hai công hội chết tiệt kia?” Lam Hà nói.

Mọi người hiểu ý.

“Đội ngũ nào có chỗ trống, lập tức mời Quân Mạc Tiếu vào.” Lam Hà nói.

Tất cả mọi người mang theo vẻ mặt bi tráng, chỗ trống đương nhiên bây giờ không có, nhưng một hồi sẽ có, bởi vì tất nhiên sẽ có người tạch. Vừa tạch sẽ quay về thành trấn đã đăng ký hộ khẩu, tự động thoát đội.

Người của ba công hội lớn gần như bắt đầu hành động cùng một lúc.

Bình Luận (0)
Comment