Edit: Cớt | Beta: MeiBuồn phiền của Ngụy Sâm hoàn toàn không phải giả vờ. Chiến đội Gia Thế có một Tôn Tường cùng Nhất Diệp Chi Thu cũng đủ làm bọn họ điêu đứng, giờ lại thêm một Tiêu Thời Khâm.
Người như Tiêu Thời Khâm, dùng nhân vật gì cũng không quan trọng, giá trị của hắn không nằm ở năng lực chiến đấu của bản thân. Nếu hắn thành công hòa nhập vào Gia Thế, bày một chiến thuật mà Tôn Tường có thể thích nghi hoàn mỹ, tin chắc rằng, Gia Thế hoàn toàn đủ đẳng cấp tranh quán quân.
Bảo một đội ngũ chưa tập hợp đủ, nhân vật còn chưa max cấp như họ thách đấu đội ngũ đẳng cấp quán quân ư? Ngụy Sâm nghĩ quả này chơi lớn thật.
“Sợ cái gì, dù sao ông cũng hốt một mẻ ngon rồi, dù thua chết thì ông cũng không đói chết!” Diệp Tu nói.
“Bố thà đói chết.” Ngụy Sâm hậm hực đáp.
Bọn Trần Quả cũng đã nghe hai người bàn bạc. Bánh Bao vẫn yên lặng như cũ, Đường Nhu vừa nghe đến đối thủ mạnh lại càng hăng hái hơn, riêng Trần Quả vẫn lo lắng đứng ngồi không yên.
“Dù sao cũng phải đối mặt thôi, chỉ mới phát hiện có thêm một thằng như Tiêu Thời Khâm thì liền xoắn xuýt thế này, ngộ nhỡ Gia Thế chơi bạo hơn, rước thêm mấy thằng trâu về, không lẽ ông lao thẳng ra cửa sổ luôn à?” Diệp Tu nói.
“Đéo, ngoài thằng họ Tiêu kia, còn thằng nào óc chó vậy chứ?” Ngụy Sâm không thích cũng không ghét Tiêu Thời Khâm, nhưng bây giờ biết được tên này có thể trở thành kình địch, nhoắng cái liền cảm thấy người ta ngứa mắt.
Buổi họp báo kết thúc cũng dấy nên một cơn sóng trong giới Vinh Quang. Chiến thắng quá dễ dàng của Luân Hồi vốn không đọng lại nhiều dư âm trong lòng mọi người, thành thử khi một tin khủng chợt xuất hiện, ai nấy đều giật mình không nhẹ.
Tin Tiêu Thời Khâm chuyển đội đã được chính chủ xác nhận, tiêu điểm thảo luận hiện nay tất nhiên là chuyển đến đội nào. Đủ bài phân tích rõ ràng hợp lý nối đuôi nhau xuất hiện. Ngụy Sâm vừa kéo xem vừa chửi đổng: “Dốt nát, rõ dốt nát.”
Diệp Tu nghiêng đầu xem thử, là bài phân tích khả năng Tiêu Thời Khâm chuyển sang Gia Thế. Thật ra người ta lập luận rất có lý, Gia Thế đang cần một cao thủ chiến thuật như Tiêu Thời Khâm đến chỉnh đốn. Hắn hy sinh một năm vào Gia Thế, nhưng đổi lấy một đội ngũ xứng tầm quán quân về sau. Ngụy Sâm chỉ đơn thuần không muốn nhìn thấy cục diện ấy, cho nên trắng trợn dè bỉu bài phân tích của người ta, như thể làm thế thì xác suất Tiêu Thời Khâm chuyển đến Gia Thế sẽ bị gạt bớt.
Khác với những người chơi sôi nổi, Diệp Tu nhìn lướt qua group QQ tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng có vài tuyển thủ đang bình loạn xôn xao, tất nhiên chỉ thuộc các chiến đội không lọt vào tứ kết. Những tuyển thủ và đại thần trong các chiến đội kia hiện đang khẩn trương chuẩn bị cho vòng sau, nào rỗi rãi đi tán dóc. Với họ, Tiêu Thời Khâm chuyển đến đâu cũng sẽ thành kẻ địch nặng ký trong tương lai. Còn vòng đấu đầu tiên này, kẻ đáng để tâm hơn chính là Luân Hồi.
Đây mới là kẻ địch nặng ký mà họ rất có khả năng sẽ đối mặt tiếp theo, gấp rút thăm dò tình trạng của đối thủ kỹ lưỡng mới thực tế nhất.
Ngụy Sâm vẫn xem bài post, có vẻ càng xem càng quạu. Xem ra số người chơi cho rằng Tiêu Thời Khâm sẽ chuyển đến Gia Thế không hề ít. Xem tới xem lui, cuối cùng đập bàn đứng lên: “Bánh Bao đâu, cấp bao nhiêu rồi, tranh thủ luyện nhanh đi, sau khi max cấp thì luyện PK liền.”
“Rồi rồi, tui đang luyện đây.” Bánh Bao tích cực hưởng ứng.
“Ầy, tin tốt vừa xong tin xấu lại tới, mệt vờ lờ.” Ngụy Sâm cảm thán. Cảm giác lâng lâng khó dứt khi tiền vào tay đã bị tin dữ này quét bay tứ tán.
“Ông bình tĩnh đi, cứ ca bài hoang mang mãi. Cũng 30 tuổi đầu rồi, hai bé tuyển thủ chuyên nghiệp cộng lại chưa bằng ông còn chả xoắn xuýt đến vậy, không thấy nhục hả ba?” Diệp Tu nói
“Bực thì phải trút, ém ở trong lòng, ảnh hưởng tiêu hóa tao.” Ngụy Sâm nói.
Sau đó tên này trút buồn phiền thế nào mọi người cũng được chứng kiến cả. Luân Hồi thoải mái dẫn đầu bảng, trên dưới công hội đều vui mừng, còn đồng chí Ngụy Sâm như ăn phải thuốc nổ, đoàn gã dẫn bị giáo huấn thảm thương, quả thực là heo chó không bằng. Diệp Tu nghiêng đầu nhìn, đây mới là dẫn đợt quái nhỏ thôi, đoán chừng đến khi gặp BOSS cả đoàn cũng sẽ bị gã giáo huấn đến mức muốn chia tay giải thoát cho nhau.
Ngày thứ sáu, bảy và tám, vòng tứ kết vẫn tiếp tục diễn ra, không tạm hoãn vì tin tức ấy. Lam Vũ và Vi Thảo đều giành chiến thắng trước 301 Độ và Hư Không, thuận lợi tăng hạng. (Ấy, trận Lam Vũ với 301 độ đáng nhẽ phải trước trận Luân Hồi với Lôi Đình đó, hồi viết quên mất, mà cũng không ảnh hưởng gì nhiều, mọi người biết cho vui thôi há…) Song trận cuối của Bá Đồ với Yên Vũ, Yên Vũ ở sân khách giữ vững được số điểm thắng được khi ở sân nhà, đánh bại Bá Đồ, tăng hạng thành công.
Bá Đồ là một đội mạnh lâu đời, nhưng bị chiến đội Yên Vũ loại cũng chẳng phải chuyện giật gân gì. Dù sao át chủ bài Hàn Văn Thanh của Bá Đồ cũng thuộc thế hệ tuyển thủ lão làng, thời kỳ đầu của Liên minh còn từng sánh ngang với kẻ đạt quán quân 3 mùa liên tiếp như Gia Thế. Tuy nhiên, mùa giải thứ 4, Bá Đồ giành giải chấm dứt vương triều Gia Thế, nghênh đón thời kỳ huy hoàng nhất của mình.
Đến hôm nay, tuổi tuyển thủ át chủ bài cũng tăng dần theo năm tháng, tuyển thủ trẻ xuất sắc trong Liên minh xuất hiện ngày càng nhiều, Bá Đồ và Gia Thế trong mắt mọi người đã là hai đội suy tàn.
Huống hồ đội có thể bước vào vòng tứ kết hẳn không phải đội yếu kém, bằng không trận đấu còn gì hồi hộp để theo dõi nữa?
Sau trận đấu, Bá Đồ bị loại đầy tiếc nuối, nhưng không hề chán nản. Một câu thản nhiên “Năm sau chúng tôi lại quay về” của đội trưởng Hàn Văn Thanh đã đủ che mờ chiến đội giành thắng lợi Yên Vũ.
Song lời nói ra là thế, nhưng cánh nhà báo sau buổi phát sóng này lại ví von nó như sự kết thúc của một thời đại.
Hai vị đại thần đứng đầu ngày nào, một người giải nghệ, một vẫn cố gắng bám trụ.
Hai nhà lớn mạnh với bao trận long tranh hổ đấu, nay một bị loại, một đã ngã xuống trước ngưỡng cửa vòng bán kết.
“Năm sau chúng tôi lại quay về” mà Hàn Văn Thanh nói, vào tai mọi người chỉ là niềm cố chấp không chịu từ bỏ. Niềm tin ấy khiến người ta khâm phục, nhưng, không thể thay đổi được thực tế.
Bá Đồ vẫn đứng trên sân đấu tứ kết, lại làm người ta khó lòng tin tưởng họ còn sức tranh quán quân. Nhất là khi chứng kiến cảnh Gia Thế tụt dốc mạnh trong mùa giải, có người còn hoài nghi Bá Đồ cũng không gượng nổi.
Cuối cùng phỏng đoán này đã bị fan Bá Đồ ném đá dữ dội.
“Đùa gì vãi thế!” Một fan Bá Đồ comment trên diễn đàn, “Đừng quên đội trưởng nhà tụi này là người thua liên tiếp ba năm cũng không hề chùn bước, sau đó bất thình lình sút bay Gia Thế khỏi ngai vàng vào mùa thứ tư đấy. Chỉ cần có Hàn đội ở đây, Bá Đồ mãi mãi không thảm hại như tụi Gia Thế đâu.”
Fan Bá Đồ chưa từng khách sáo và tôn trọng gì Gia Thế. Sự sa sút của Gia Thế trong mùa giải này đủ để họ cười nhạo hả hê, vậy mà giờ lại có đứa bảo Bá Đồ là cặp đôi hoàn cảnh với Gia Thế, thật sự làm họ không chịu nổi.
Tám ngày của vòng đấu tứ kết đầu tiên đã kết thúc, để lại vô số tin sốt dẻo.
Đội ngũ bước tiếp vào bán kết, Lam Vũ, Luân Hồi, Vi Thảo và Yên Vũ đều là những đội mạnh miễn bàn. Trong các đội bị loại cũng có những thành viên gây xúc động cho mọi người.
Nhưng thời gian sẽ không vì thế mà dừng lại, bốn đội mạnh nhất sẽ nhanh chóng bước vào cuộc chém giết tiếp theo.
Lam Vũ VS Yên Vũ, Luân Hồi VS Vi Thảo, đây là vòng quyết định xem quán quân sẽ rơi vào tay hai đội ngũ nào.
Về chuyện Bá Đồ bị loại, Hưng Hân cũng thảo luận đôi chút.
“Không phải tên này thay đổi rồi à, sao lại vậy?” Trần Quả vẫn không hiểu vì sao Bá Đồ lại bị loại.
“Chị tưởng thằng chả biến thành siêu saiyan hả?” Diệp Tu dở khóc dở cười giải thích, “Ổng thay đổi, nhưng vẫn đang trong giai đoạn tìm tòi, mạnh hay yếu hơn vẫn chưa thể hiện rõ đâu.”
Diệp Tu vừa nói chuyện với Trần Quả, vừa PM với một thành viên trong chiến đội mình: Tay Nhỏ Lạnh Giá.
“Acc nhận được rồi.” Diệp Tu nhắn.
“Ừm.” Tay Nhỏ Lạnh Giá đáp.
“Sau khi tăng điểm kỹ năng, cậu nên biết giá trị của nó cũng khác trước.” Diệp Tu bảo.
“Hiểu.”
“Cho nên acc này sẽ không hoàn toàn thuộc về cậu.” Diệp Tu nói.
“Tôi biết rồi.” Tay Nhỏ Lạnh Giá đáp.
“Ranh con, trước khi trả acc cho chú mày không phải mày cũng nên giao chút tiền thế chân sao?” Ngụy Sâm lập tức nhắn qua, đương nhiên gã không hề so đo 2000 tệ kia. Đừng nói người ta bây giờ là Ngụy đại gia, dù là thời điểm khó khăn, Ngụy Sâm cũng chưa bao giờ coi trọng đồng tiền. Chỉ là gã nhìn không vừa mắt cách tính toán chi li của Tay Nhỏ Lạnh Giá mà thôi.
“Vậy phải nộp bao nhiêu?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
“Phải xem acc chú sau khi làm hết nhiệm vụ thì điểm kỹ năng được bao nhiêu.” Ngụy Sâm nói.
“Cách giao tiền thế chân này có hơi bất chính nhỉ?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Ế, thằng ranh này, lúc mày đòi tiền thế chân có nói đến phép tắc đâu?” Ngụy Sâm lập tức bùng cháy.
“Cách đưa tiền thế chân là do ông nhắc trước mà.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Mày nói cái quờn gì thế?” Ngụy Sâm tức giận mắng, ngờ đâu lại nhìn thấy Diệp Tu và bọn Trần Quả đồng thời nhìn gã.
“Hả? Là tao nói thiệt à?” Ngụy Sâm gãi đầu, mọi người gật đầu cái rụp.
“Rồi, lúc đó tao hơi quạu, ai ngờ thằng ranh này lại chấp nhận chứ?” Ngụy Sâm nói.
Lúc này Diệp Tu cũng nhắn qua: “Đồng chí An, cậu thấy sao?”
“Xét theo tình huống bình thường, nếu chiến đội cần acc trong tay tuyển thủ thì hẳn sẽ mua đứt nhỉ?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Thường là thế.” Diệp Tu nói.
“Vậy tôi khỏi trả 2000 tệ, coi như mấy anh mua đứt acc này?” Tay Nhỏ Lạnh Giá bàn.
“Bố phắc, ranh con lông mọc còn chưa đủ đã hốt bọn anh 2000 tệ, giỏi phết nhỉ.” Ngụy Sâm kêu lên.
“Chỉ là chuyển nhượng acc thôi mà. Nếu quyền sở hữu acc không rõ ràng, tôi thấy không ổn đâu.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.