Edit: Cớt | Beta: MeiChu Trạch Khải và Hoàng Thiếu Thiên đối lập ở cả dưới và trên sàn đấu.
Dưới sàn đấu, một người cứ im như thóc khiến người ta muốn dùng gậy cạy miệng ra, một người nói nhiều đến nỗi khiến người ta muốn một gậy đánh ngất cho đời yên tĩnh. Trên sàn đấu, Chu Trạch Khải là chủ lực tấn công của đội. Lúc nào cũng là người đứng ở nơi chiến đấu ác liệt nhất, dùng công kích của mình kéo sức mạnh toàn đội.
Còn Hoàng Thiếu Thiên? Chiến thuật của chiến đội Lam Vũ không xoay quanh hắn. Hắn cứ như âm hồn lượn lờ, thường tạo cho người ta cảm giác “thằng này không tồn tại”. Nhưng mỗi khi hắn ra tay, thứ để lại chính là gió tanh mưa máu. Chủ nghĩa cơ hội chính là style của tên này, dù nhìn qua số liệu tổng thể của hắn thật sự vô cùng khó coi. Thế nhưng nếu phân tích toàn trận, tuyệt đối không thể xem thường sự tồn tại của hắn, vì nếu hắn không tồn tại, trận đấu sẽ có một kết cuộc khác. Thời điểm hắn hiện diện trong trận đấu, số liệu của hắn đủ sức để áp chế toàn trận.
Hai tuyển thủ mang phong cách na ná nhau rất dễ bị so sánh.
Mà hai tuyển thủ mang phong cách hoàn toàn khác nhau càng dễ bị người ta so sánh hơn.
Hoàng Thiếu Thiên nổi tiếng sớm hơn Chu Trạch Khải, nhưng sau khi Chu Trạch Khải thành danh, tên của hai người thường xuyên xuất hiện cùng nhau.
Song hiện tại, càng có nhiều người cho rằng Chu Trạch Khải mạnh hơn. Vì Hoàng Thiếu Thiên theo chủ nghĩa cơ hội thì trước sau vẫn đòi hỏi một điều kiện tiên quyết chính là: thời cơ.
Khi đối thủ không cho hắn thời cơ, sự tồn tại của hắn lập tức mờ nhạt. Chuyện như thế cũng không phải chưa từng xảy ra với Hoàng Thiếu Thiên.
Trong trận đấu, tên này giống như không tồn tại. Những người quen thuộc phong cách của hắn sẽ chờ hắn đột ngột nhảy ra hù cho mọi người nhảy dựng. Nhưng mãi đến khi trận đấu kết thúc, mọi người mới vỡ lẽ: Ế! Lần này thằng đấy quả thật không tồn tại!
Tìm được cơ hội là một chuyện. Bắt lấy cơ hội lại là một chuyện khác. Mặc dù nói Hoàng Thiếu Thiên là cao thủ, nhưng lấy gì cam đoan cơ hội sẽ không vuột khỏi tay hắn. Đôi khi Hoàng Thiếu Thiên cũng bị “bất lực”, với phong cách của hắn, một khi không bắt được cơ hội thì sự hiện diện của hắn sẽ trở nên hơi khó coi.
Do ảnh hưởng của phong cách, trên phương diện thể hiện, Hoàng Thiếu Thiên hiển nhiên không thể ổn định như Chu Trạch Khải, dần dà khi đánh giá hai người, Hoàng Thiếu Thiên cũng bị lép vế hơn. Song, dù sao Hoàng Thiếu Thiên cũng từng giành quán quân, hơn nữa khả năng phát huy của hắn lại hết sức quan trọng trong lần giật giải này, thế nên vẫn không bị áp đảo hoàn toàn.
Lúc này đây, hai vị đại thần cuối cùng cũng chạm trán nhau trên sàn đấu cao nhất – trận chung kết. Kẻ thắng không những được nở mày nở mặt hơn bên kia, mà ôm cúp quán quân còn có thể tăng thêm phần thuyết phục về thực lực của mình, tranh luận trước nay coi như đã đến hồi kết.
Hết thảy fan Vinh Quang đều mong ngóng, chờ đợi trận đấu đỉnh cao này ròng rã suốt một năm. Fan của cả hai đội đã sớm tuyên truyền cổ động tạo xu thế cho đội mình ở mọi mặt trận. Còn trong game, thành viên công hội của hai nhà này bùng nổ vô số xung đột, khiến hội trưởng công hội hai bên đều liều đến phát mệt.
Nhưng liều mạng thì có, mệt mỏi lại không.
Bởi vì trước đêm chung kết, là thời điểm mà bất kể mâu thuẫn gì bộc phát đều phải khai chiến trước đã! Giải quyết trong hòa bình? Vì lợi ích mà nhượng bộ ư? Những thủ đoạn mà ngày thường công hội của các câu lạc bộ lớn đều ưu tiên, thì trong thời điểm đặc biệt này lại trở nên không thích hợp, cái cần nhất bây giờ chính là sĩ khí. Chiến đội cần, các fan của chiến đội cũng cần. Mặc dù không chiếm được quyền lợi gì, nhưng tâm tuyệt đối không được thua trong lúc này.
Trong khoảng thời gian này, thân làm đội trưởng của năm đoàn tinh anh trong công hội Luân Hồi, Ngụy Sâm vô cùng vất vả. Thời gian tự tung tự tác căn bản rất ít, nghỉ ngơi mấy ngày, login chợt nghe hội trưởng dặn dò, sau đó điểm binh điểm tướng rồi xông trận. Quyết chiến căng thăng sao có thể thiếu đoàn tinh anh cho được?
Thành ra nhờ vào sóng gió trong thời điểm đặc biệt này, Ngụy Sâm mới có cơ hội được công hội Luân Hồi chú ý tới. Trong mắt bọn họ, trình chỉ huy của Ngụy Sâm thật sự rất cao, PVP cũng xuất sắc, nhân tài như vậy mà dùng để kéo đội đánh PVE thật quá phí phạm, nên chỉ huy cướp BOSS hoang dã mới phải. Chiến trường PVP thật sự lại không để nhân tài phát huy, chẳng phải sẽ tiếc lắm ư?
Các đồng chí cấp cao trong công hội Luân Hồi xảy ra một cuộc tranh luận không lớn không nhỏ.
Một nửa cho rằng cần dùng người này vào việc cướp BOSS hoang dã, một nửa khác vẫn hoài nghi về trình độ người này.
Nhưng sau hàng loạt ý kiến trái chiều, mọi ngờ vực đều được xóa bỏ. Sau khi công hội Luân Hồi mở cuộc họp đặc biệt về vấn đề của Ngụy Sâm thì nhất trí cho rằng: phái một cao thủ trình độ như vậy đi nằm vùng thật sự quá xa xỉ, với bất kỳ công hội nào, gã ta cũng là lựa chọn độc nhất vô nhị cho vị trí dẫn đoàn cướp BOSS hoang dã. Nếu phái đi nằm vùng, vậy trông chờ người này sẽ mang về thứ gì đây?
Nhóm nòng cốt Luân Hồi từng liệt kê thử, lại nghĩ mãi không ra cao thủ nằm vùng thời gian dài như vậy rốt cuộc có ý đồ gì, chắc hẳn không phải giành chức hội trưởng đâu nhỉ? Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra, hội trưởng công hội của câu lạc bộ do chính câu lạc bộ bổ nhiệm, bằng chút biểu hiện trong game hoặc lòng dân là có thể quyết định hay sao?
Nhóm nòng cốt Luân Hồi suy đi tính lại cũng không ngờ rằng, xuất thân của Ngụy Sâm vô cùng yếu kém, gã đến từ một nhóm nhỏ thậm chí còn không có công hội. Phía công hội Luân Hồi luôn cân nhắc giá trị của nằm vùng dựa trên trình độ cạnh tranh giữa các công hội, nên hoài nghi đối với Ngụy Sâm đương nhiên được xóa bỏ, Ngụy Sâm căn bản chưa đạt tới trình độ đó.
Vì thế sau gian đoạn bất ổn trước trận chung kết, Ngụy Sâm được công hội Luân Hồi bổ nhiệm làm đội trưởng của đoàn tinh anh số hai.
Chuyện cướp BOSS hoang dã rất quan trọng, thường phải cử hai đoàn trở lên. Một đoàn chắc chắn phải do hội trưởng chỉ huy, việc này ảnh hưởng đến quyền lực của hội trưởng. Trong khi đó, cơ hội tham gia cướp BOSS hoang dã của đoàn hai cũng xêm xêm đoàn một, Ngụy Sâm có thể giữ được chức này, coi như đã đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp nằm vùng rồi.
Chẳng qua sau khi Ngụy Sâm làm đội trưởng đoàn hai, mấy anh em của gã không dễ hưởng sái vào đoàn. Thành viên đoàn một và đoàn hai không phải muốn vào là vào. Trình độ của mấy anh em Ngụy Sâm không tệ, nhưng chưa chắc đú nổi với những tinh anh đứng đầu công hội câu lạc bộ lớn. Đó đều là những cao thủ có thể càn quét trong game. Trình độ của họ không hề thua kém đám đồng bọn của Ngụy Sâm, xét trang bị lại càng cao cấp hơn.
“Vầy rồi sao?” Ngụy Sâm bất đắc dĩ nói với Diệp Tu, kế hoạch biến đổi khó lường, lần này gã thăng tiến quá nhanh rồi.
“Đoàn hai… không dễ chỉ huy sao?” Diệp Tu nói.
“Không phải vậy, tại trong đoàn éo có thằng đệ nào của tao lọt vào hết. Đến chừng tao muốn ngầm ra chỉ thị cũng không tiện, chúng sẽ không làm những mệnh lệnh bất hợp lý, có khi còn có nguy cơ bị lộ.” Ngụy Sâm nói.
“Sợ gì! Tui cũng có nói trăm sự nhờ ông đâu, ông cứ ở yên trong đấy phối hợp tác chiến. Giờ chúng ta đã có lính láp hết rồi, nếu sắp tới không có biến thì tụi mình sẽ bắt đầu hành động.” Diệp Tu nói.
“Lính đâu ra?” Ngụy Sâm hỏi.
“Kia kìa.” Diệp Tu hất đầu ra hiệu.
“Hai đứa này á hả?” Ngụy Sâm hơi cứng họng, ý Diệp Tu chính là Đường Nhu và Bánh Bao. Sau Đường Nhu, Bánh Bao cũng nối bước vào Thần Chi Lĩnh Vực. Ở Thần Chi Lĩnh Vực, Đường Nhu cày exp càng thần tốc, đã đạt cấp 70, điểm kỹ năng cũng đạt 5000, gần đây cũng tìm tòi xem 5000 điểm kỹ năng này nên xài thế nào.
Tuy Bánh Bao Xâm Lấn của Bánh Bao chưa max cấp, nhưng với thực lực của cậu, thiếu mấy cấp cũng không nhầm nhò gì. Nhưng cho dù sức mạnh hai người vượt xa người chơi thường, thì khi ném vào trận chiến giành BOSS hoang dã, nơi mà người đông nghìn nghịt, không phải vẫn quá nhỏ bé sao?
“Tay Nhỏ cũng có thể theo mình hành động mà.” Diệp Tu nói, acc của Tay Nhỏ Lạnh Giá cày xong điểm kỹ năng đã được gửi trả về cho chính chủ.
“Tối thiểu cũng năm người chứ mậy?” Ngụy Sâm nói.
“Không phải còn chị chủ sao?” Diệp Tu nói.
“Ẻm?” Ngụy Sâm hỏi lại.
“Tui thì sao?” Trần Quả trừng mắt.
“Nói huỵch toẹt ra thì quá yếu chứ sao?” Đồng chí Ngụy Sâm không sợ bị Trần Quả uy hiếp, ăn ngay nói thẳng, không chừa mặt mũi gì cả.
“Có còn hơn không mà.” Diệp Tu cũng bồi thêm một cú.
“Tụi bây đi chết hết đê!!” Trần Quả phát hờn.
“Có năm người rồi.” Diệp Tu nói.
“Năm người, lợi hại ha.” Ngụy Sâm gật đầu.
“Mấy anh em của ông cũng qua phụ một tay há?” Diệp Tu hỏi.
“Tụi nó khó lắm mới trà trộn vào Luân Hồi, sau vụ này thì lộ hết.” Ngụy Sâm nói.
“Thì dùng mấy cái acc ban đầu, phong ba gì cũng đã qua rồi mà?” Diệp Tu nói.
“Ầy, mấy acc đó bù exp lâu lắm.” Ngụy Sâm nói. Lúc trước gã cùng đồng bọn kéo bè trêu ngươi các công hội lớn, bị giết thảm không gì bằng, hơn nữa càng giết càng thảm. Đến giờ, mỗi acc rớt đỏ bao nhiêu exp cũng tương đương bấy nhiêu cấp, mọi người cũng lười tính nữa. Nhưng không chênh lệch dưới 10 cấp chắc chắn sẽ không có mặt mũi đú với người ta. Hơn nữa, 10 cấp có nghĩa phải cày lại từ cấp 60 lên cấp 70, chắn chắn không phải chỉ cần đôi ba ngày, dù là ở Thần Chi Lĩnh Vực đi chăng nữa.
“Hay kêu tụi nó rút khỏi hội, với vị trí bây giờ của tao, tụi nó cũng khó mà giúp được.” Ngụy Sâm nói.
“Chưa chắc, trà trộn vào không dễ, sao nói ra là ra ngay chứ. Lỡ như ông cần giúp, ông lại cho họ một mớ acc à!” Diệp Tu nói.
“Vậy cũng được.” Ngụy Sâm gật đầu. Tuy gã không có acc, nhưng giờ gã có tiền, có tiền là có tất.
“Tuần này còn con BOSS hoang dã nào chưa reset?” Diệp Tu hỏi luôn.
“Sao tao biết được, tao mới lên chức thôi.” Ngụy Sâm nói.
“Có thì tụi mình quất luôn đi, thử vận xíu.” Diệp Tu nói.
“Chỉ bằng vài mống thật à? Mày đùa hoài, đến chừng đó, cho dù không thằng nào đụng mày, mày cũng không cướp được thù hận của BOSS, ba DPS thì làm được gì?” Ngụy Sâm nói.
“Ba người ít thật, chúng ta phải tìm người hợp tác thôi.” Diệp Tu nói.
“Ai cơ?”
“Nghĩa Trảm Thiên Hạ.” Diệp Tu nói.
Tác giả chơi đan xen giữa vòng thi tuyển và vòng khiêu chiến. Thật ra hai thứ là một nha.