Edit: Kha | Beta: MeiChỉ mới nghĩ ra thôi......
Trảm Lâu Lan lầm bầm. Không cần Diệp Tu giải thích thêm, gã đã có thể hiểu rõ phương án trên, đây quả là một kế hoạch lâu dài. Nhưng có là đại thần đi chăng nữa, Trảm Lâu Lan vẫn thầm lên án hành động tự quyết định thay mình này. Chuyện này khác với chuyện gã làm thằng đệ xum xoe trước đấy, đó thực chất chỉ là vui đùa, còn bây giờ là đại thần tự ý định đoạt, ý nghĩa hoàn toàn khác xa.
Bất bình thì lên tiếng, Trảm Lâu Lan hỏi: “Sao đại thần không nói trước với tui?”
Đúng, gã chỉ muốn mình được thương lượng trước, vì Trảm Lâu Lan cực kỳ đồng ý với phương án này, sẽ không phản đối đâu. Nhưng người ra quyết định nên là gã, hoặc là bọn Tiền Phương Cách Hải và Dạ Tịch, chứ không nên là đại thần tự tiện quyết định thay Nghĩa Trảm. Trảm Lâu Lan chợt cảm thấy đại thần đã vượt quá giới hạn rồi.
“Ơ, chẳng phải đang nói với ông đấy thôi? Ông cảm thấy thế nào?” Diệp Tu đáp.
“......” Trảm Lâu Lan bị chặn họng, ơ ơ... cứ thuận theo rồi bỏ qua mọi chuyện như vậy sao?
Trảm Lâu Lan ngẫm lại mà bức bối, gã cảm thấy nên tỏ rõ quan điểm của mình cho đại thần biết.
“Còn nếu tui không đồng ý thì sao?” Vì vậy Trảm Lâu Lan đáp, chuẩn bị thái độ với cán bộ. Ông tự quyết đấy hả? Ông chắc mẩm tui sẽ đồng tình với ông hả? Ừ thì tui đồng tình đấy, nhưng giờ tui đách chịu đấy, làm gì được nhau nà?
“À? Vậy ông không tham gia hả?” Diệp Tu đáp còn chèn thêm emo hết hồn.
Ngạc nhiên chưa, giật gân chưa, hãy thức tỉnh đê, đừng đoán như đúng rồi thế nữa, chuyện của Nghĩa Trảm ông đừng hòng định đoạt. Trảm Lâu Lan đang thẩm du tinh thần khí thế, Diệp Tu lại nhắn tin sang: “Ông không tham gia thì sau này cướp BOSS thế nào?”
“Há há, tui sẽ có cách khác.” Trảm Lâu Lan trả lời.
“À rồi!” Diệp Tu nhắn, “Hóa ra ông có hậu chiêu, tui không nghĩ tới thật. Tương lai đành làm đối thủ của nhau vậy, cố lên.”
Đợi đã!
Trảm Lâu Lan đực mặt ra, hình như có gì đó sai sai. Tức thì, hệ thống công hội bất chợt thông báo: Quân Mạc Tiếu, Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn – ba nhân vật đang mang thân phận thành viên Nghĩa Trảm Thiên Hạ lũ lượt rời khỏi công hội. Tiếp đó, Đường Nhu, Bánh Bao và cả Trần Quả chào tạm biệt gã, chuẩn bị xách đít bỏ đi.
“Ế ế mọi người định đi đâu?” Trảm Lâu Lan vội kêu ba người lại, gã đột nhiên ngờ ngợ ra.
“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi.” Trảm Lâu Lan kêu lên.
Ba nhân vật dừng lại, chuyển góc nhìn ngó sang. Biểu cảm của nhân vật cực kỳ vô tình, nhưng vẻ mặt thật sự của ba người đều đang thắc mắc: Hử? Có gì hot? Hiểu lầm chuyện gì?
Trảm Lâu Lan đã hiểu. Đại thần không hề thay mặt gã, người ta chỉ thể hiện ý kiến bản thân mà thôi. Gần đây đại thần thường xuyên sát cánh cùng công hội, khiến trảm Lâu Lan quên phắn rằng: người ta chỉ tạm gắn tên công hội để xài ké điểm thuộc tính của lực thủ hộ, chẳng phải đầu quân vào công hội họ đâu. Cả hai ngang hàng nhau, đại thần chỉ thay mặt cho thế lực của chính mình, chẳng qua người ta chưa lập công hội, treo tạm tên công hội Nghĩa Trảm Thiên Hạ, thế thôi.
Nên mới bảo đây thật sự là hiểu lầm, hiểu lầm ấy lại do Trảm Lâu Lan tự suy diễn, không dễ giải thích. Nay vừa thấy đám nhân vật ồ ạt rời khỏi công hội chuẩn bị lướt qua, Trảm Lâu Lan lập tức hiểu rõ: Trong kế hoạch hợp tác này, Nghĩa Trảm Thiên Hạ của gã bị người ta cho ra rìa.
A đậu, sao mà không tham gia cho được?
Nếu đại thần làm thế, các công hội của những câu lạc bộ nhỏ sẽ liên kết với nhau, còn công hội của các câu lạc bộ lớn vẫn trâu bò như xưa, cuối cùng chỉ còn mỗi Nghĩa Trảm Thiên Hạ như hồn ma vất vưởng, lạc loài đến thế!
Trảm Lâu Lan không muốn làm kẻ lạc loài, không muốn tẹo nào. Một mặt ê a gọi ba người lại, một mặt cấp tốc gửi tin giải thích cho đại thần, quyết chí ăn vạ: “Đại thần đừng tuyệt tình thế chứ, tui có nói mình không tham gia đâu. Tui chỉ đang suy xét thôi mà à à à…”
“Suy xét gì? Thế mà còn cần suy xét à?” Đại thần đớp lại.
“Đúng rồi, chẳng cần suy xét gì hết, tại hồi nãy tui làm đổ ly nước lên bàn phím nên bối rối quá, nghĩ hơi bị nhiều. Giờ tui quyết định rồi, phải tham gia vào phi vụ này, nhất định luôn. Còn cần phải bàn bạc gì nữa chứ?” Trảm Lâu Lan thiếu điều gào khóc chứng tỏ sự bức thiết của mình.
“À, nếu muốn tham gia thì sang đây mau. BOSS hiện tại chưa bị công hội nào phát hiện, ba nhà tụi mình xử trước thôi.” Đại thần nói.
Ba nhà!
Trảm Lâu Lan ngó thấy từ này. Quả nhiên, đại thần không hề gộp chung Nghĩa Trảm và phe mình, cả hai thuộc hai nhà riêng biệt. Do Trảm Lâu Lan tự suy diễn, coi đại thần như cấp dưới nhà mình.
Trảm Lâu Lan cuống quít dẫn đội ngũ chạy đến chỗ BOSS, lại mời Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn quay về công hội, cuối cùng nhận được lời từ chối phũ phàng từ hệ thống. Sặc, không thể gia nhập công hội mới sau 5 ngày rời khỏi hội cũ. Trảm Lâu Lan sốt ruột thể hiện đến mức quên béng luôn điều cơ bản này.
Aiz aiz aizzz.
Trảm Lâu Lan thở dài, quan hệ của gã với đại thần vốn tốt đẹp, giờ lại bị hành động xoắn xuýt của gã làm rạn nứt mất rồi. Ban đầu, chuyện đại thần gắn mác Nghĩa Trảm Thiên Hạ làm bọn họ nhìn sang chảnh hơn hẳn các công hội như Việt Vân, nhưng hiện tại thì sao? Chắc đại thần sẽ không gia nhập công hội Việt Vân đâu nhỉ?
Trảm Lâu Lan quá phiền não, thoáng chốc đã quên béng lời nhắc nhở vừa nãy từ hệ thống: Nhân vật không thể gia nhập công hội mới sau 5 ngày rời khỏi hội cũ.
Thời điểm đoàn người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ đến chỗ BOSS, Diệp Tu và hội trưởng Việt Vân đã bàn bạc xong xuôi. Có ý định hợp tác, chút hiềm khích trước đó cũng không ai nhắc tới. Cả hai đang trò chuyện rôm rả, đám người chơi Việt Vân rủ nhau vây quanh. Đây là ai cơ chứ? Thần linh ơi, con được gặp đại thần Diệp Thu trong game nè, còn không tranh thủ chạy qua sờ mó.
Lúc Trảm Lâu Lan đến, gã nhìn thấy bầu không khí vui vẻ giữa đại thần và công hội Việt Vân, trong lòng buồn bực và cay đắng.
Cũng do bản thân mà thôi, chưa làm rõ tình hình đã bày đặt xoắn này xoắn nọ.
“Đại thần... ” Trảm Lâu Lan bước qua, ngượng ngập chào hỏi.
“Qua rồi à? Vậy bắt đầu giết há? Đồ rơi chia cho cả ba nhà, ok chứ?” Diệp Tu nói.
Diệp Tu ở đây quả thực thân cô thế cô, nhưng sức mạnh của mỗi mình đại thần sao có thể so bằng nhân số được? Làm sao Nghĩa Trảm Thiên Hạ và Việt Vân còn không hiểu sự vượt trội khi có đại thần gia nhập chứ? Do đó, cả hai cũng không ý kiến với việc phe kia ít dân mà đòi chiếm hẳn 1/3. Ai bảo người ta là đứa quan trọng nhất bọn.
Hai ông chưa giết BOSS này bao giờ nhỉ?” Diệp Tu hỏi hai hội trưởng.
“Ừ.” Hội trưởng Việt Vân và Trảm Lâu Lan cùng lên tiếng.
“Vậy để tui chỉ huy.” Diệp Tu nói.
Hai người tất nhiên không hó hé gì. Trảm Lâu Lan lại biết đại thần chưa từng giết con BOSS này, có điều, chuyện khai hoang khó khăn cũng thể hiện rõ năng lực của mỗi cá nhân đấy.
Người của hai công hội tổng cộng gần bốn năm trăm người, tụ tập tại một địa điểm trông náo nhiệt vô cùng. Mới nãy còn giương cung bạt kiếm ở Cung Điện Bóng Đêm, mà thoáng chốc lại tương trợ giết BOSS ngay được sao? Các công hội của câu lạc bộ lớn sẽ quen với mối quan hệ thay đổi bất thình lình này, nhưng những công hội người chơi hiếm khi tham gia cạnh tranh lại không thích ứng kịp.
Huống chi, thật sự không cần lập đến bốn đoàn giết BOSS hoang dã, có khi giữa hai đoàn còn phát sinh tình huống tự làm bị thương lẫn nhau, rắc rối vô cùng. Cuối cùng, hai công hội quyết định chọn những kẻ xuất sắc nhất gom thành một đoàn, đám còn lại rải ra canh gác. Hiện tại không có đối thủ cạnh tranh, không có nghĩa một hồi cũng sẽ không có.
“Chúng ta bắt đầu nhá?” Diệp Tu nhìn trái ngó phải, Trảm Lâu Lan và hội trưởng Việt Vân đều thuộc đoàn chủ lực giết BOSS.
“Bắt đầu đi!”
“Đội 1... “
“Đội 2…”
Diệp Tu bắt đầu chỉ huy, lúc thì mở miệng nói, lúc thì gõ chữ ra, dù sao kênh đoàn đội thường trống quơ trống hoắc vào những lúc thế này, gõ chữ cũng kịp thôi.
Tuyến đầu của cuộc chiến chính là Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, trái phải gồm Bánh Bao Xâm Lấn và Hàn Yên Nhu, nhóm năm người của Trảm Lâu Lan cũng có mặt ở đấy. Trình độ của họ quả thực cao hơn hẳn người chơi thường. Còn những thành viên khác trong đoàn đội sẽ đứng ngoài tìm cơ hội quất BOSS mấy phát, thỉnh thoảng nhận lệnh điều chỉnh lại.
Trục Yên Hà của Trần Quả xen lẫn trong đám người này. Cô thoáng nhìn 2 bên, một bên là người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ đang hung hãn vô cùng, người của Việt Vân bên kia cũng hổ báo không kém. Chính giữa là thành viên Hưng Hân, riêng mình cô cô đơn…
Trần Quả phát hờn, phải mau mau thành lập công hội thôi, vào những lúc thế này cũng phải xách theo mười hai mười thằng để thể hiện chứ?
Có Diệp Tu ở đây, lại được cao thủ giúp đỡ, Kiểm Lâm Duy Cơ có khó xơi mấy cũng thuận lợi xử đẹp. Nói chung, những đoàn đội tinh anh nhìn lên không bằng các công hội của mấy câu lạc bộ lớn, nhưng nhìn xuống lại không ai bằng mình. Còn được đại thần như Diệp Tu hỗ trợ, đoàn đội tinh anh của công hội kiểu này là đủ cân BOSS rồi.
BOSS hoang dã xác định ăn hành, khả năng phán đoán và chỉ huy chính xác của Diệp Tu phát huy tác dụng rất lớn. Đám Trảm Lâu Lan thở phào nhẹ nhõm, có chỉ huy thế này, chuyện đối phó BOSS cũng trở nên thoải mái hơn. Chỉ cần không bị người ngoài chơi xấu, BOSS sẽ không gây phiền phức gì cho họ.
Ghét của nào trời trao của nấy. Công hội Việt Vân chợt nhận được tin từ đám lính canh bên ngoài, họ phát hiện người của Chiêu Hoa.
Công hội Chiêu Hoa thuộc câu lạc bộ Chiêu Hoa trong Liên minh. Mà chiến đội Chiêu Hoa lại xếp thứ 17 vào cuối mùa giải này, hiển nhiên là một chiến đội cấp thấp, cùng ôm mưu đồ tranh thủ lúc này xử vài ba con BOSS.
“Gần lắm không?” Nghe hội trưởng Việt Vân báo cáo, Diệp Tu hỏi.
“Phỏng chừng sẽ đến trước khi tụi mình giết xong.” Hội trưởng Việt Vân nói.
“Cho chúng tới xem hoàn cảnh của tụi mình, vừa hay tâm sự chút luôn.” Diệp Tu nói.