Toàn Chức Cao Thủ

Chương 762

Edit: Tam | Beta: Kha

Tuần thứ tư lặng lẽ trôi qua trong yên bình, Đặng Phục Thăng giải nghệ làm dấy lên một số tin đồn chuyển nhượng, nhưng bên chiến đội Vi Thảo vẫn không có động tĩnh nào. Tất nhiên, đây là nhìn từ bên ngoài, bên trong đang mưu tính gì thì không biết được. Mấy đợt chuyển nhượng trước đó cũng phải đợi đến ngày họp báo, trước đó chẳng nghe phong phanh tí nào, tin nào tin nấy tung ra làm người ta chẳng kịp trở tay.

Lần này xem ra có chút manh mối. Các cao thủ thánh kỵ sĩ bị paparazi bám sát, rục rịch một chút là lên báo ngay. Buộc nhiều tuyển thủ của các chiến đội lớn phải ra mặt phủ nhận tin đồn. Đây là mặt xấu của việc để lộ tin trước, bị đồn đãi lung tung khắp nơi, thậm chí bất ngờ phá hỏng việc tốt của người khác.

“Chú mày thấy Vi Thảo nên tìm ai thay Đặng Phục Thăng?”

Phía Hưng Hân làm sao cam lòng đi sau thời đại. Hôm nay Ngụy Sâm vừa treo game vừa hóng tin lá cải, rảnh rỗi phỏng vấn quan điểm của Diệp Tu.

“Hứa Bân!” Diệp Tu đáp ngay, “Phong cách của hắn ổn định, lại kiên nhẫn, tương đối giống Đặng Phục Thăng, là đối tượng thích hợp để thế chỗ ổng. Vi Thảo ký hợp đồng với hắn là ổn nhất.”

“Nếu cả mày cũng nhìn ra, vụ chuyển nhượng này coi bộ căng đây.” Ngụy Sâm trả lời, không quên móc xỉa Diệp Tu.

“Người kế nhiệm như vậy là khó tìm nhất. Bao nhiêu kẻ đang trông ngóng, cơ hội làm tiền tốt như vậy có thể bỏ qua sao?” Diệp Tu nói.

Dường như muốn chứng minh suy đoán của Diệp Tu luôn đúng, những lời đồn đãi đến mức sắp thành tin vịt quanh việc chuyển nhượng cuối cùng chấm dứt vào cuối tuần, bằng tin tức tuyển thủ thánh kỵ sĩ Hứa Bân của chiến đội 301 gia nhập chiến đội Vi Thảo. Hình thức chuyển nhượng là trao đổi. Tức là để có Hứa Bân, chiến đội Vi Thảo chấp nhận đổi một tuyển thủ ngôi sao khác qua 301, người điều khiển của nhân vật nhu đạo Áo Ướt Bay Loạn: Lý Diệc Huy.

Vi Thảo và Lam Vũ là hai chiến đội duy nhất có được ba tuyển thủ ngôi sao trong hai năm gần đây. Nhưng từ mùa hè này, tất cả bất ngờ thay đổi.

Lam Vũ mất một Vu Phong; Bên Vi Thảo, Đặng Phục Thăng giải nghệ, Lý Diệc Huy chuyển sang đội khác. Dù Hứa Bân mới tới có tiềm năng trở thành ngôi sao thánh kỵ sĩ mới, nhưng nói gì thì dàn tuyển thủ hàng sao của Vi Thảo cũng mất bớt một người.

Khi các chiến đội lớn đều nhân chuyển nhượng mùa hè để tìm kiếm nhân tài bổ sung thực lực, hai đội mạnh nhất nhì này im lìm không động tĩnh, vừa ra tay lại để xổng người. Mọi người đều cho rằng hai nhà sẽ không để yên ở đây, tiếp theo nhất định sẽ đánh mạnh vào thị trường chuyển nhượng. Hội quân sư chém gió xuyên lục địa bắt đầu rục rịch, vạch vẽ tương lai của hai nhà như đúng rồi, dựng nên vô số vụ chuyển nhượng xoay quanh nhà mình, nhắm người bắt đại mà đách cần quan tâm chiến đội người ta thế nào.

Sang tuần thứ năm của đợt chuyển nhượng mùa hè, chiến đội đầu tiên lên tiếng thu mua nằm ngoài tất cả dự đoán. Không phải Vi Thảo hay Lam Vũ, mà là quán quân mùa trước – chiến đội Luân Hồi.

Thường các đợt chuyển nhượng của đội quán quân không vì đổi mới, chủ yếu là để nâng thực lực. Luân Hồi cũng vậy. Họ báo giá 8 triệu, nhắm tới một nhân vật Vi Thảo tạm thời không sử dụng, do Lý Diệc Huy đã dùng trao đổi Hứa Bân điều khiển: nhu đạo Áo Ướt Bay Loạn.

Vi Thảo còn chưa tìm được người lấp chỗ, Luân Hồi đã thò tay vào nồi. Điều này làm fan hâm mộ Vi Thảo vô cùng phẫn uất, đập bàn phím chửi té tát. Nhưng đây chỉ mới là đề nghị thu mua từ phía Luân Hồi, họ không làm gì sai. Fan Vi Thảo chửi tới chửi lui cũng mấy câu khinh bỉ Luân Hồi mới phất đã ảo tưởng sức mạnh các thứ.

Ngay lúc fan hai nhà ẩu đả, hai chiến đội cũng bận cãi nhau tóe lửa. Cuối cùng Áo Ướt Bay Loạn lấy giá 9 triệu rưỡi chuyển tới Luân Hồi.

Fan Vi Thảo sửng sốt im bặt, fan Luân Hồi ồ ra hả dạ.

Chuyện này không trách được, fan hâm mộ không biết ý của câu lạc bộ, chuyện gây war rồi chịu nhục không phải lần đầu. Bên câu lạc bộ làm sao có thể nói toạc hết ý định của mình ra ngoài. Dù từ đầu họ có ý bán Áo Ướt Bay Loạn cũng không công khai được. Nếu không làm sao nâng được giá từ 8 triệu lên 9 triệu rưỡi? Nếu để bên Luân Hồi biết trước, e 8 triệu cũng không có cửa.

Áo Ướt Bay Loạn là nhân vật nhu đạo thuộc hàng sao. Bên Luân Hồi có tuyển thủ nhu đạo Lữ Bạc Viễn có biểu hiện xuất sắc từ tứ kết mùa trước, phối với nhân vật này, quả là một sự nâng cấp hoàn mỹ.

Còn Vi Thảo chịu mất cả đôi Lý Diệc Huy và Áo Ướt Bay Loạn rốt cuộc nghĩ gì? Không ai biết. Hành động tiếp theo của Vi Thảo, cả kế hoạch của Lam Vũ, thật khiến người ta sốt ruột trông chờ.

Tuần thứ năm trôi qua, tháng bảy đã hết, tháng tám oi ả bắt đầu.

Dạo này tiệm net Hưng Hân làm ăn khấm khá, việc cướp BOSS ở Thần Chi Lĩnh Vực khá ổn định, ngày ngày có tin chuyển nhượng hóng đỡ buồn, còn được sống chung với thần tượng, cuộc đời Trần Quả hạnh phúc như cơn mơ vậy. Xoay qua xoay lại, chưa kịp làm gì đã sang tháng tám. Sáng nay thức dậy, bước vào phòng huấn luyện, Trần Quả phát hiện mình là người đến trễ nhất. Những người khác đã tập trung trong phòng huấn luyện, mặt ai nấy đều nghiêm túc lạ.

“Có tin gì mới hả?” Đây là ý nghĩ đầu tiên của Trần Quả, vội muốn bật máy lên xem.

“Chị chủ, tới lúc đăng ký rồi.” Diệp Tu nói.

“Đăng ký?” Trần Quả không hiểu.

“Đăng ký thi đấu khiêu chiến!” Diệp Tu nói.

“À!” Trần Quả nghĩ một lúc mới ngớ ra. Tháng tám là thời gian mở đăng ký vòng khiêu chiến. Trong thời gian này, mỗi đội đủ sáu người đều được đăng kí tham gia thi đấu khiêu chiến do Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang tổ chức. Đội thắng sẽ được Liên minh công nhận, chính thức đạt được tư cách trở thành chiến đội chuyên nghiệp.

Tám tháng vất vả, đến khi đợi được ngày này lại quên mất, Trần Quả thầm cảm thấy xấu hổ.

“Tụi mình cứ vậy đi đăng ký hả?” Trần Quả nhìn bảy người trong phòng, “Với bấy nhiêu người sao?”

“Còn Tay Nhỏ Lạnh Giá, à không, Tay Nhỏ Lạnh Giá với Muội Quang nữa.” Bánh Bao nhắc.

Trần Quả nghĩ nghĩ rồi gật đầu, mặc kệ Bánh Bao hiểu lầm ý “bấy nhiêu người” của mình. Cô hỏi thêm một câu, “Còn Hại Người Không Mệt thì sao?”

“Thằng nhóc kia vẫn chưa “khuyên” được!” Diệp Tu thở dài.

“Mỗi lần cậu “khuyên” người ta, có nói mình là ai không?” Trần Quả hỏi.

“Thỉnh thoảng cũng có mà.” Diệp Tu nói.

“Thỉnh thoảng...” Trần Quả khóc! Bao nhiêu lần chết tức tưởi rồi hỡi ôi Hại Người Không Mệt!

“Nhưng bị giết mãi, khôn lanh tí chắc tự hiểu là tui ha.” Diệp Tu nói.

“Cậu cứ giết người liên tục, rốt cuộc nói lên được cái gì chứ?” Trần Quả hỏi.

“Nhặt mót không có tiền đồ, vào Liên minh Chuyên nghiệp đi!” Diệp Tu vung tay.

“Logic kiểu éo gì vậy?” Trần Quả choáng váng.

“Khi cậu ta không làm được chuyện mình thích, tất nhiên phải nghĩ tới đề nghị của tui rồi đúng không?” Diệp Tu nói.

“Cậu cũng có nắm chắc được đâu?” Trần Quả hỏi.

“Ờ, tui với Hại Người Không Mệt đâu có thân.” Diệp Tu nói.

“...”

“Mà nói thằng này cũng cứng thiệt há!” Diệp Tu nhìn màn hình máy tính, than thở.

Đường Nhu từ bên kia đột nhiên thò đầu sang, “Tiểu An thống kê thấy số lần Hại Người Không Mệt xuất hiện càng lúc càng ít rồi.”

“Không lẽ giết quá tay, làm tên này mất hết ý chí chiến đấu, nhai thẻ xóa acc luôn?” Diệp Tu nói.

“Cậu đã giết chết một mầm xanh rồi.” Trần Quả vô cùng đau đớn.

“Biết đâu nó đoán được quy luật xuất hiện của tụi mày, bắt chước login trái giờ như cách tụi mày tránh Trương Tân Kiệt, nên mới không đụng mặt.” Ngụy Sâm nói.

“Là tụi mình, ông chắc không có giết nó.” Diệp Tu sửa đúng lời Ngụy Sâm, sau đó gật đầu. “Nói cũng hợp lý, xem ra phải tìm người hỗ trợ mới được!”

“Ai?” Trần Quả hỏi.

Sau đó thấy Diệp Tu lên QQ, mở group tuyển thủ chuyên nghiệp, gửi mấy cái icon loa rồi bắt đầu spam: “Trương Tân Kiệt Trương Tân Kiệt! Lão Lâm Lão Lâm! Nghe rõ trả lời!”

Cả đám tuyển thủ chuyên nghiệp đổ ra vây xem, Trương Tân Kiệt và Lâm Kính Ngôn toát mồ hôi hột.

Trần Quả nhìn mà phấn kích! Nhìn nick nào nick nấy danh tiếng lẫy lừng, bây giờ đứng xếp hàng spam chấm hỏi, spam icon toát mồ hôi như bao người, cảm thấy vô cùng thú vị.

“PM riêng.” Diệp Tu nói.

“Có chuyện hóng, có chuyện hóng!!” Có người khàn giọng gào. Trần Quả xem thử, là Lý Tấn của chiến đội Hư Không, tuyển thủ chơi nhân vật thích khách máu lạnh này hóa ra là một tên nhiều chuyện à?

Diệp Tu tất nhiên không để ý mấy người này. Lúc này Trương Tân Kiệt đã PM riêng cho Diệp Tu hỏi, “Chuyện gì?”

“Lão Lâm đâu?” Diệp Tu hỏi.

“Ở đây, có gì không?”

“Có chuyện cần nhờ.” Diệp Tu nói.

“Nhờ gì?”

“Giết người.” Diệp Tu nói.

Nói xong mới gửi câu kế, “Trong game, khoan manh động!”

Trần Quả lau mồ hôi, không phải vậy chứ? Trương Tân Kiệt là người nghiêm túc, nhưng không đến mức nghe “giết người” thành giết người thật chớ?

“Ai?” Trương Tân Kiệt không để ý Diệp Tu bép xép, tiếp tục hỏi.

“Có lúc tên Hại Người Không Mệt, có lúc tên Mạc Bạch, rồi Bạch Mạc, chuyên nhặt mót.” Diệp Tu nói.

“Sao đắc tội anh rồi?” Trương Tân Kiệt hỏi.

“Tại nhặt mót chứ gì, cướp đồ của anh chính là kẻ thù của anh!” Diệp Tu nói.

“Đến mức đó không? Tra cả clone của người ta, anh giết chắc không ít lần nhỉ!” Trương Tân Kiệt nói.

“Anh là người có thù phải trả, tụi bây nữa, nhân dịp anh đi mưu đồ cướp quán quân, bị anh cho vô sổ đen luôn rồi, chờ anh quay lại đập cho chết hết!” Diệp Tu nói.

“Chờ anh qua được thi đấu khiêu chiến hẵng nói.” Trương Tân Kiệt đóng cửa sổ chat.

“Ê khoan, phải giết hộ anh đó!” Diệp Tu tiếp tục PM làm khung chat bắn ra trở lại.

“Gặp thì giết.” Trương Tân Kiệt vẫn vậy, gặp thì giết, không gặp thì thôi.

“Diệp Thu tìm chúng ta làm gì?” Lâm Kính Ngôn hỏi.

“Nói có người nhặt mót lấy đồ của anh ta, gặp nhớ giết hộ.” Trương Tân Kiệt nói.

“Ờ, gặp thì giết thôi!” Lâm Kính Ngôn thuận miệng đáp. Với đám đại thần, giết người chỉ là chuyện vặt. Rảnh tay có người nhờ giúp đỡ, cớ gì phải từ chối?
Bình Luận (0)
Comment