Edit: Mì | Beta: KhaKiều Nhất Phàm rốt cuộc là ai Tiểu Minh đã không còn quan tâm nữa, có đao to búa lớn đến đâu cũng tuổi gì so với Tô Mộc Tranh chứ? Tiểu Minh có thể liệt kê ra hết các tuyển thủ Ngôi Sao Tụ Hội, nhưng không có ai tên Kiều Nhất Phàm.
Tiểu Minh không dám tiến lên chào hỏi, bèn vội vàng cẩn thận lia mắt, muốn xem lúc nãy mình hấp tấp có để sót nhân vật lớn nào nữa không. Vừa xoay qua, tầm mắt lại rơi xuống trên người một mỹ nữ có thể xem như có chút quen thân, Tiểu Minh ngẩn ra.
Đây không phải em Đường sao? Người quen kìa.
Gặp được người quen làm Tiểu Minh hơi kích động, lập tức lấy việc này gợi chuyện, hỏi Trần Quả bên cạnh: “Ủa Tiểu Đường bây giờ cũng chơi rồi?”
“Đúng vậy, em ấy vốn có thiên phú lắm.” Trần Quả nói.
“Nhưng không phải ẻm không có hứng thú với Vinh Quang sao?” Tiểu Minh nói.
“Nếu đối thủ quá yếu, thường em ấy sẽ không có hứng thú.” Trần Quả nói.
“Trong số các nhân vật vừa rồi…?” Tiểu Minh ướm hỏi.
“Pháp sư chiến đấu, Hàn Yên Nhu.” Trần Quả nói.
“Đù mé…” Tiểu Minh thật sự toát mồ hôi, trận vừa rồi chia làm ba phần giống giải đấu chuyên nghiệp, kết quả ba người đấu đơn đều thua, đấu lôi đài bị người ta một chọi ba, đấu đoàn đội toàn quân bị diệt, người thứ sáu của đối phương còn không cần lên sân. Mà người một mình hạ ba người họ trong phần lôi đài chính là pháp sư chiến đấu Hàn Yên Nhu. Hơn nữa nhìn tình thế lúc đó, một chọi ba không hề tốn sức tẹo nào, khéo lên thêm hai người nữa cũng sẽ bị hạ ngon ơ.
“Thế nào, đội chị đây cũng được ha?” Trần Quả nói.
“Được, quá được, không hề kém tiêu chuẩn chuyên nghiệp.” Tiểu Minh thán phục. Có lẽ lời này của hắn rất thật lòng, nhưng đáng tiếc mức độ chưa đủ. Thấy đối phương đối phó mình dễ dàng thì phán ngay người tài, xứng tầm chuyên nghiệp. Chỉ tiếc hệ tham chiếu cậu ta chọn không chuẩn tí nào. Cho dù là học sinh tiểu học hay sinh viên, làm mấy đề kiểu một cộng một bằng mấy đều giỏi như nhau.
“Còn nghĩ những lời chị nói lúc trước là đùa không?” Trần Quả nói.
“Đương nhiên không, chị Trần, chờ hội chị vào giới chuyên nghiệp, em chính là fan tiên phong.” Tiểu Minh nói.
“Không ủng hộ Gia Thế nữa?” Trần Quả cười. Cô đương nhiên biết Tiểu Minh cũng là fan Gia Thế, bằng không sao nhìn thấy Quân Mạc Tiếu lại cuống quýt, biết thân phận Diệp Tu lại mất bình tĩnh chứ.
“Ủng hộ, ủng hộ cả.” Tiểu Minh nói.
“Nhưng vòng khiêu chiến chỉ có một người thắng mà thôi.” Trần Quả nói.
“Ây, chuyện này…” Tiểu Minh ngẩn ra, chuyện này lúc tưởng Trần Quả nói giỡn thì còn nhớ, giờ lại quên béng mất. Nhất thời, hắn trở nên cực kỳ khó xử. Mặc dù hắn thân với Trần Quả, nhưng Gia Thế lại là đội ngũ hắn thật lòng thích và ủng hộ, sợ rằng so cảm tình thì Gia Thế vẫn chiếm phần hơn. Vì vậy, hắn không thể mở miệng ủng hộ bọn Trần Quả được, quả thật rất khó xử.
“Sao hả, giờ lại thấy bọn chị thật đáng ghét, không muốn bái đại thần nữa?” Trần Quả vẫn cười, cô từng là fan nên có thể hình dung được tâm tình lúc này của Tiểu Minh.
“Sao lại thế chứ!” Tiểu Minh thốt ra. Thật ra trong cảm nhận của hắn, đại thần Diệp Thu và Gia Thế chính là một thể, ủng hộ đại thần Diệp Thu chẳng khác gì ủng hộ Gia Thế, hay ủng hộ Gia Thế cũng tính cả đại thần Diệp Thu vào. Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình phải chọn một trong hai. Giờ phút này trong lòng Tiểu Minh rất khó chịu, hắn còn hơi hối hận sao hôm nay mình lại hẹn thi đấu, để rồi biết chuyện Diệp Thu đang lập chiến đội tham gia vòng khiêu chiến. Mặc dù hắn từng nghe thiên hạ đồn thổi, nhưng bây giờ sự thật lại bày ra trước mắt, hắn cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Tiểu Minh vốn mang tâm trạng thấp thỏm gặp đại thần, nhưng lúc này chợt dốc hết can đảm, đứng dậy nói: “Đại thần, tại sao anh lại muốn lập chiến đội khác? Quay về Gia Thế không hơn ư?”
Tiểu Minh luôn mất tự nhiên bất thình lình kích động, làm mọi người giật hết cả mình. Phòng huấn luyện lập tức lặng như tờ.
Diệp Tu vẫn bình tĩnh, từ tốn lắc đầu nói: “Tôi cũng muốn thế, nhưng tôi muốn trở về với Gia Thế ngày trước. Gia Thế bây giờ có nhiều quan điểm khác với tôi lắm.”
“Mâu thuẫn gì cũng có thể giải quyết mà.”
“Có vài mâu thuẫn không thể giải quyết, cần phải có một bên thay đổi trước. Tiếc thay, chúng tôi đều là những kẻ bảo thủ đến cùng.” Diệp Tu nói.
“Nhưng vì sao nhất định phải như bây giờ, cố tranh nhau vị trí kia?” Tiểu Minh buồn rầu.
“Đó là quy tắc thi đấu, chúng tôi chỉ tình cờ gặp phải mà thôi.” Diệp Tu nói.
“…” Tiểu Minh không thể đáp lời, ngơ ngác hồi lâu không biết nên nói gì. Rơi vào tình thế bất đắc dĩ, buộc phải chọn một trong hai, Tiểu Minh tin sẽ có nhiều fan cũng đau lòng như mình. Diệp Thu và Gia Thế là đối thủ, lại còn ở nơi một mất một còn như vòng khiêu chiến.
Trước khi lên đây, Tiểu Minh chỉ nghĩ đến việc bái đại thần mà hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, để bây giờ chợt nhận ra, hiện thực tàn nhẫn đến không thể đối mặt.
Nét mặt Trần Quả cũng không còn như trước. Từ hồi nhìn dáng vẻ không dám tin của Tiểu Minh lúc ban đầu, đến lúc này, cô có thể hiểu rõ nỗi buồn trong lòng Tiểu Minh.
“Không sao chứ?” Trần Quả hỏi, dáng vẻ ngơ ngác của Tiểu Minh làm cô hơi e ngại.
“Em… không sao… Ai…” Tiểu Minh thở dài nặng nề, cảm xúc bàng hoàng phấn khích khi mới gặp đại thần đã hoàn toàn biến mất.
“Nghĩ thoáng chút, giải đấu chuyên nghiệp trước giờ đều như thế.” Trần Quả an ủi.
“Em biết, chỉ là không ngờ nó sẽ xảy ra với mình. Vốn mọi người còn đang hóng hớt chuyện hay của Bách Hoa, có ai ngờ…” Tiểu Minh thở dài. Trương Giai Lạc của chiến đội Bách Hoa trở về gia nhập Bá Đồ, có kẻ chửi có người chúc, đồng thời cũng có người ủng hộ cả hai thành ra xoắn xuýt.
Nhưng Trương Giai Lạc và Bách Hoa chắc chắn không quyết tuyệt bằng Diệp Tu và Gia Thế bây giờ.
Vòng khiêu chiến, đó chính là trận đấu một mất một còn, thắng thì quay về sân chuyên nghiệp, thua lại chìm nổi trong vòng khiêu chiến thêm một năm. Hiện còn chưa có đội ngũ nào chật vật trong đấy hai năm liên tục mà còn có thể đứng lên lần nữa.
Gia Thế đúng là đội mạnh, nhưng càng là đội mạnh càng không chịu nổi sự lên voi xuống chó ấy. Một đội xứng tầm quán quân, giờ lại phải tham gia vòng khiêu chiến hàng năm. Fan đợi được, tuyển thủ chuyên nghiệp lại không chịu nổi. Những đại thần hàng sao như Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm có thể trả giá một năm đã quý hóa lắm, kéo thêm một năm thì ngay cả fan cũng không chấp nhận được. Quãng đời chuyên nghiệp có bao lần hai năm.
“Không còn cách nào ư?” Tiểu Minh vẫn chưa buông xuôi tất cả.
“Nếu có, đương nhiên tụi chị sẽ không làm thế. Xét theo tính thực chiến, ai lại muốn có một đối thủ mạnh như Gia Thế?” Trần Quả nói.
“Em biết, em biết chứ. Nhưng có ai quan tâm cảm xúc của bọn em không?” Tiểu Minh đột nhiên thất thố, gào toáng lên.
“Không ai quan tâm đâu.”
Ngoài dự đoán, Diệp Tu đột nhiên đáp thẳng, tất cả kinh ngạc nhìn về phía hắn.
“Nói thật ra, động lực phấn đấu của bọn tôi là lý tưởng cá nhân, không phải vì lấy lòng bất kỳ ai cả. Người lấy lòng mấy cậu chỉ có Liên minh thôi, tôi nghĩ cậu đừng nên hiểu lầm. Tất nhiên, bọn tôi cũng rất biết ơn và cảm động trước sự cổ vũ của các cậu, nhưng xin phũ một câu, nói thi đấu vì các cậu thì giả tạo quá, ít nhất đối với tôi thì hoàn toàn không phải vậy.” Diệp Tu nói.
“Anh nói sai rồi, nếu không phải vì có bọn tôi ủng hộ, sao lại có giới chuyên nghiệp, sao lại có tuyển thủ chuyên nghiệp.” Tiểu Minh phản đối.
“Cậu nói đúng, nên tôi có nói, tôi rất biết ơn và cảm động trước sự ủng hộ của mọi người. Đó là lời thật lòng, nhưng tôi không chỉ thi đấu vì các cậu. Đây là hai việc khác nhau.” Diệp Tu tiếp lời.
Tiểu Minh trợn mắt há mồm.
Diệp Tu là đại thần không lộ mặt, cho nên không có bất cứ tư liệu phỏng vấn trực tiếp nào. Từ trước tới nay cũng chưa có tuyển thủ nào lại nói thẳng như vậy. Nhưng nghe xong ngẫm lại, Tiểu Minh chợt cảm thấy khá có lý.
Mặc dù giành chiến thắng vì fan là khẩu hiệu được nhiều chiến đội hô hào, hơn nữa nhiều tuyển thủ cũng từng cảm động vì sự ủng hộ của fan.
Như lời Diệp Tu, cảm động và biết ơn đều là thật lòng thật dạ, tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ cố gắng thi đấu, cố gắng giành thành tích tốt hồi báo tình cảm của fan, nhưng đó không phải ước muốn ban đầu khi bọn họ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.
Vì fan sau này mới xuất hiện, với một tuyển thủ thi đấu từ khi vô danh, lúc đó họ vì cái gì? Vì ủng hộ của fan? Lúc đó fan còn chưa có, thi đấu vì sự ủng hộ không phải trò đùa sao?
Có lẽ anh có thể nói vì thu hút fan nên vì fan mà thi đấu, nhưng nghe dở khóc dở cười thế nào ấy.
Tiểu Minh bỗng nhiên ngộ ra, hắn vừa nói các tuyển thủ không nghĩ đến fan, trên thực tế, hình như fan không hiểu tuyển thủ thì đúng hơn.
Trương Giai Lạc trở về quyết định gia nhập Bá Đồ, những gì hắn nhận được là hàng tá lời chửi rủa, sự thấu hiểu và ủng hộ vô cùng ít ỏi.
Rốt cuộc là các tuyển thủ không quan tâm ý kiến của họ, hay là bọn họ chưa từng để ý đến suy nghĩ của các tuyển thủ?
Tiểu Minh không thể nói gì thêm, bởi vì hắn sợ tranh luận tiếp khéo chính mình lại bị thuyết phục trước. Cho dù thế nào, hắn chỉ không muốn thấy Gia Thế và Diệp Thu, mối quan hệ ràng buộc hắn từng hết lòng ủng hộ, nay lại rơi vào cảnh một mất một còn, buộc hắn phải lựa chọn. Suy nghĩ này dường như hơi ích kỷ, chẳng quan tâm rốt cuộc người ta theo đuổi thứ gì.
Im lặng thật lâu, Tiểu Minh bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Dù sao đi chăng nữa, tôi vẫn chúc mọi người may mắn.”
“Cám ơn.” Trần Quả đáp, bầu không khí lúc này hơi nghiêm túc.
“Thế nhưng, chỉ trước khi mọi người gặp Gia Thế mà thôi.” Tiểu Minh nói tiếp.