Toàn Chức Cao Thủ

Chương 784

Edit: Tam | Beta: Kha

Fan hâm mộ Gia Thế tức ứa gan. Tức tụi anh hùng bàn phím suốt ngày chỉ biết chọt ngoáy cười cợt, tức cả  đám mắc dịch xưng danh chiến đội Hưng Hân đánh hoài không xi nhê.

Tin tức lan ra càng lúc càng nhanh, càng lúc càng rộng. Công hội Gia Vương Triều có khá nhiều người chơi, có một số người sớm thấy tin này, nhưng vì không ở thành phố H nên không mấy lưu tâm. Ai ngờ chuyện càng lúc càng nổi, đi đâu cũng thấy bàn luận. Thêm nhờ sự tích cực quạt lửa thổi gió của đám người hả hê đốt pháo mừng hồi Gia Thế bị loại, một chiến đội tép riu không biết từ đâu chui ra như Hưng Hân, lại được nhắc đến như thể khắc tinh của Gia Thế không bằng.

Nhịn làm sao nổi? Ngữ như vậy đem so với Gia Thế đúng là không biết nhục. Nhưng vấn đề là, đéo ngờ chiến đội này cũng có chút thực lực, fan Gia Thế chạy đến gây hấn đều phải ôm mặt sưng sỉa khóc chạy về.

Không thể ngồi yên!

Công hội trong game là căn cứ tập trung fan hâm mộ của chiến đội. Ngoài việc cướp BOSS làm hậu cần cho chiến đội, còn xem như một kiểu fanclub chính thức. Bây giờ không ít fan xôn xao gõ cửa Gia Vương Triều. Trong mắt họ, đây chính là nơi hội tụ cao thủ chân chính giữa đám fan, fan Gia Thế nhao nhao đòi cao thủ công hội ra tay cho đám Hưng Hân một bài học.

Người chơi bình thường trong Gia Vương Triều cũng muốn thử sức, cảm thấy đây là thời khắc họ tỏa sáng vì đội nhà. Đám nòng cốt công hội, tinh anh trong tinh anh thì ngược lại, khi nghe tin đều đồng loạt im lặng, đến khi vào tai hội trưởng đại nhân Trần Dạ Huy thì đã đầm đìa nước mắt.

Hưng Hân phách lối bố mày biết chứ, bố đứng bên đây dòm qua cửa sổ thấy hết luôn này!

Free giờ chơi, thu hút dư luận, giật tin hot gây chú ý, sau đó sừng sững hiên ngang trong vô vàn tiếng mắng chửi của fan Gia Thế.

Trần Dạ Huy ở xéo cửa Hưng Hân biết trước tụi fan bình thường từ kiếp nào. Nhớ cái đêm định mệnh đó hắn ra ngoài mua cơm hộp, còn sẵn lén trà trộn vào tiệm net Hưng Hân thám thính tình hình, chính mắt nhìn thấy cái thằng gọi là cao thủ bị Hàn Yên Nhu nhào như nhào mì, rồi cả những gương mặt thiu thỉu thất vọng của đám fan Gia Thế.

Lúc đó Trần Dạ Huy đã thấy nguy cơ rồi. Hắn phát hiện nếu cứ đà này, rất có khả năng lửa sẽ cháy lan tới chỗ mình! Trần Dạ Huy tất nhiên không muốn, nhưng hắn không có cách nào. Đợi chiến đội Hưng Hân bị đánh bại? Đùa, Trần Dạ Huy biết cái đám đó trâu bò thế nào! Đừng nói tụi trẻ trâu sida xông pha hiến máu, cả đội tinh anh nhất công hội Gia Vương Triều của hắn ra trận cũng phải nằm trên cáng khiêng về. Người ta có Diệp Thu đó! Về sau còn thêm không ít tên tuổi, nào cựu đội trưởng Lam Vũ, tân binh của Vi Thảo các loại, đám người chơi bình thường có cửa lọt sao?

Thậm chí Trần Dạ Huy còn đi tìm quản lý Thôi Lập, xem có cách nào trị được tụi Hưng Hân không.

Thôi Lập tất nhiên cũng không muốn đứng nhìn Hưng Hân nghênh ngang làm nhục Gia Thế như vậy, nhưng hắn biết làm sao hơn? Hưng Hân lấy miễn phí để hấp dẫn sự chú ý của quần chúng, nhưng đồng thời cũng có thực lực thật sự. Mà những người khiêu chiến muốn “cho nó nếm mùi”, phản dame trở về hết lần này đến lần khác, mới là nguyên nhân chính làm cho Hưng Hân nổi lềnh bềnh như bây giờ.

“Hay là... mình cho người qua làm một trận cho nó bớt kiêu?” Trần Dạ Huy đề nghị.

“Cho người đi? Ai đi, người của ông dám đi không?” Thôi Lập hỏi.

“Người của tui tuổi gì ba.” Trần Dạ Huy cười khổ.

“Tất nhiên tui biết người của ông tuổi loz, nếu không thì đã đi từ sớm rồi. Nhưng mà nếu nhờ tuyển thủ chuyên nghiệp, ông có nghĩ... lỡ như xui rủi, tui nói là xui rủi, cũng thua mẹ nó luôn, vậy thì sống sao giờ? Lỡ như ảnh hưởng niềm tin với sĩ khí của chiến đội, ai chịu trách nhiệm?” Thôi Lập hỏi.

“Ca này...” Trần Dạ Huy tất nhiên không gánh nổi.

“Nên là không những không được nhờ tuyển thủ chuyên nghiệp, còn phải ngăn không cho họ nhúng tay vào. Cứ để họ tạm nhẫn nhịn giữ sức, tới lúc thực sự đấu với Hưng Hân bùng phát một thể cũng là chuyện hay. Để lát nữa tui bảo ai lấy clone lén qua kia PK thử. Hưng Hân không đơn giản, Diệp Thu lợi hại thế nào thì ông và tui đều hiểu mà, sao ông biết được cục diện hiện giờ có phải do một tay Diệp Thu bày ra khích tụi mình nhảy vào không? Tụi mình đánh với Hưng Hân, thắng, chuyện đương nhiên; nhưng lỡ như thua, dù chỉ một lần, dù chỉ là không may, chẳng những giúp bơm đầy niềm tin cho chúng, đồng thời còn làm sĩ khí quân ta suy sụp. Không chừng chính là Diệp Thu cố tình khiêu khích, làm rối đội hình quân ta. Nói chung không thể để chuyện này xảy ra được, tui phải đi gọi điện ngay lập tức.” Thôi Lập phân tích cho Trần Dạ Huy, nhưng càng nói càng bị viễn cảnh mình vẽ ra dọa sợ, nói xong lập tức đi gọi điện.

Vụ Hưng Hân đang rất nổi trên mạng. Mùa giải sau Gia Thế tham gia thi đấu khiêu chiến, không cần chuẩn bị đánh giải sớm như chiến đội chính thức, lúc này cả câu lạc bộ vẫn còn đang nghỉ hè, các tuyển thủ không ở trong ký túc xá. Nếu mà họ ở nhà hay đâu đó mà thấy được tin này, giận quá mất khôn đi tính sổ với Diệp Thu, chẳng phải là trúng kế của ổng rồi sao!

Nhất là Tôn Tường, không chừng nghe tin liền nóng đầu xông lên lập tức ấy chứ!

Thôi Lập nghĩ vậy, cảm giác hành động lần này của phe kia không chừng chính là nhắm vào Tôn Tường! Thôi Lập lập tức gọi điện cho Tôn Tường chỉ đạo một phen. Hợp tác hơn nửa năm, tính tình gã át chủ bài chiến đội này thế nào, Thôi Lập làm quản lý làm sao không rõ? Phân tích trình bày một hồi, sau đó dỗ ngon dỗ ngọt, khi cúp máy có cảm giác cũng không đến nỗi nào.

Sau Tôn Tường, Thôi Lập lần lượt gọi cho các tuyển thủ khác. Cuối cùng chỉ còn một mình Tô Mộc Tranh, hắn bắt đầu trở nên do dự.

Tô Mộc Tranh là tuyển thủ hạng sao nhưng lại là người Thôi Lập liên hệ sau cùng, có thể thấy được vị trí bấp bênh hiện nay của cô trong chiến đội. Chuyện này cũng dễ hiểu, nếu đã biết mùa sau cô sẽ rời đội, như vậy thời gian này lặng lẽ cô lập Tô Mộc Tranh cũng là chuyện nên làm, không thể biết sang năm đi, năm nay lại để Tô Mộc Tranh làm chủ lực được. Làm quản lý của công hội, Thôi Lập phải biết nhìn xa trông rộng, nếu bây giờ để Tô Mộc Tranh giữ vị trí quan trọng trong đội, năm tới Gia Thế ắt phải vất vả điều chỉnh lại hệ thống chiến thuật.

“Tô Mộc Tranh không phải ở bên đó chớ?” Thôi Lập lặng lẽ nghĩ, vô tình tiếp cận chân tướng. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, điện thoại vẫn phải gọi, dù sao bây giờ, Tô Mộc Tranh trên danh nghĩa vẫn là thành viên của Gia Thế.

“Alo.” Rất nhanh có người nhấc máy.

“Mộc Tranh à, cô ở đâu vậy?” Thôi Lập thân thiết gọi.

“Tiệm net Hưng Hân nè!” Tô Mộc Tranh nói.

“Ặc...” Thôi Lập nghẹn. Biết cô phe Diệp Thu rồi, giấu một chút thì chết ai? Trả lời quản lý hồn nhiên như cô tiên vậy, rốt cuộc cô có coi tôi ra gì không hả?

Thôi Lập rủa thầm trong bụng, nhưng mặt mũi vẫn phải giữ, nghĩ cả buổi mới giả lả hỏi tiếp: “Chơi vui không?”

“Cũng tạm, có gì không?” Tô Mộc Tranh nói.

“Không có gì, thấy cũng sắp vào mùa giải rồi, sợ mọi người đi chơi xa quá nên gọi một tiếng ấy mà.” Thôi Lập nói.

“Ồ, tôi có đi đâu xa đâu, đối diện xéo bên kia đường đây nè, có chuyện kêu là phóng về ngay.” Tô Mộc Tranh nói.

“A không gấp, không gấp... Đợi tới ngày tập trung rồi tôi gọi cho cô sau.” Thôi Lập nói.

“Ờ vậy đi, bye.”

“Bye.”

Thôi Lập cúp điện thoại. Trong lòng xoắn xuýt không nói nên lời. Vui thì không nổi, nhưng nói giận cũng chẳng phải; cảm xúc lơ lơ lửng lửng, cả muốn giải tỏa cũng không biết làm cách nào.

Thôi Lập không nhắc chuyện tìm Hưng Hân khiêu chiến như với những người khác, cô nương này không tiếp tay cho giặc hắn đã mừng lắm rồi.

Trần Dạ Huy cầu cứu Thôi Lập, rốt cuộc cũng không tìm được tuyển thủ chuyên nghiệp ra mặt. Vụ Hưng Hân căng vẫn hoàn căng. Phe kia có đại thần đứng đầu giới chuyên nghiệp đấy, bói khắp game cũng chẳng bói ra cao thủ nào cân nổi hắn đâu! Trần Dạ Huy đã bất chấp buông xuôi trông chờ kỳ tích, như đột nhiên có người ngoài hành tinh xuất hiện đánh bại tụi nó, hốt mẹ nó đám rắc rối này đi thì tốt rồi!

Tiếc thay người ngoài hành tinh dường như chưa có kế hoạch đánh chiếm Trái Đất. Hưng Hân quậy cứ quậy, fan Gia Thế không biết nội tình vẫn trông chờ vào cao thủ Gia Vương Triều kéo quân diệt Hưng Hân, rốt cuộc đã tìm tới cửa.

Trần Dạ Huy nghe fan ồn ào chỉ muốn đi chết cho rồi. Phái vài người đi không phải chuyện lớn lao gì, nhưng quan trọng là dù ai đi, cũng chỉ có một kết cục duy nhất là giúp đối phương được thể kiêu ngạo hơn thôi. Fan yêu dấu à, mấy người đang sút vào lưới nhà đó có biết không?

Trần Dạ Huy bất chấp nghĩ, hay quăng đại một đoàn cho Diệp Thu diệt để đám fan im miệng cho rồi. Đang tuyệt vọng, chợt trong đầu nảy ra một ý, kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm của Trần Dạ Huy rốt cuộc phát huy tác dụng. Nhưng cách này phải tìm quản lý Thôi Lập bàn bạc một chút.

Trần Dạ Huy liên hệ Thôi Lập, hai người bàn tới bàn lui, thậm chí Thôi Lập còn tìm Đào Hiên xin ý kiến, cuối cùng cũng được duyệt: Cứ thế mà làm.

Vì vậy hưởng ứng lời kêu gọi của fan Gia Thế, Gia Vương Triều rốt cuộc ra mặt. Hội trưởng Trần Dạ Huy dùng tâm trạng phức tạp nhất để đáp trả tất cả fan Gia Thế, hắn từ chối yêu cầu phái cao thủ đi khiêu chiến chiến đội Hưng Hân. Vì Quân Mạc Tiếu của chiến đội Hưng Hân, chính là cựu đội trưởng của Gia Thế, người đã từng lập nhiều công lao to lớn cho Gia Thế – Diệp Thu. Công hội Gia Vương Triều không cách nào xung đột trực diện với vị đại thần vẫn được kính yêu nhất toàn Gia Thế này được...

Tất cả mọi người sững sờ.

Quân Mạc Tiếu thực sự là Diệp Thu? Rốt cuộc đây không còn là đồn đãi, không phải tin hành lang nữa. Đã được Gia Vương Triều, có thể coi là đại diện phát ngôn của chiến đội Gia Thế lên tiếng chính thức xác nhận, dư luận rốt cuộc phải im lặng.

Bây giờ Diệp Thu lập một chiến đội khác, quyết tâm sống mái với Gia Thế trong thi đấu khiêu chiến?

Chuyện càng lúc càng gay cấn rồi.
Bình Luận (0)
Comment