Toàn Chức Cao Thủ

Chương 852

Edit: Bông | Beta: Kha

Nghe thấy âm thanh, Trần Quả ngẩng đầu dậy, hai người nhìn nhau ngẩn người. Đây không phải lần đầu họ gặp mặt, lần trước Ngũ Thần theo Hà An tới Hưng Hân, Trần Quả có cùng Diệp Tu gặp qua.

“Chào anh.” Trần Quả gật đầu chào Ngũ Thần, chị chủ đương nhiên biết Ngũ Thần sẽ gia nhập bọn họ.

Phong cách làm việc của Trần Quả vốn mau lẹ, Ngũ Thần nhanh chóng được dẫn tới ra mắt mọi người. Dạo gần đây Diệp Tu thường xuyên liên hệ với Ngũ Thần qua mạng, nhưng những người còn lại chỉ biết sơ qua thôi. Hiện tại, vòng thứ ba của đấu khiêu chiến đã xong, Hưng Hân dễ dàng diệt gọn một đội thông thường. Người bị Hưng Hân hấp dẫn cũng nhiều hơn, hơn nữa liên tiếp hai tuần đều xuất hiện trong tuần báo Esport sau thi đấu, đãi ngộ ngang Gia Thế tới nơi rồi.

“Chào mọi người…” Ngũ Thần chào những người đứng lên sau máy tính, hắn chẳng nhận ra ai ngoài Diệp Tu, trong lòng bận nghĩ xem ai là ai.

Đương nhiên, hắn đoán ra Ngụy Sâm trước nhất. Dù sao người kia tuổi tác hơn người, ngồi trong tập thể này lại càng nổi bật, nhìn cái biết ngay. Những người khác thì Ngũ Thần không dám chắc. Hắn còn chưa kịp hỏi ai với ai, Diệp Tu đã lập tức vỗ tay, hét to: “Mọi người, chào đón nào.”

Bộp bộp…

Tất cả vỗ tay hưởng ứng nhiệt liệt, nhưng cũng bởi thế mà Mạc Phàm bất động như núi trông có vẻ lạc loài. Ngũ Thần không phải người quá soi mói, nhưng hắn không kìm lòng được nhìn sang người này. Nào ngờ thanh niên kia còn không buồn cho hắn một cái liếc mắt, nổi bần bật giữa cảnh mọi người vỗ tay, ung dung nghịch máy.

“Chào đón đồng chí Ngũ Thần!” Lúc này Diệp Tu đi tới bắt tay Ngũ Thần.

“Đại thần Diệp Thu à…” Ngũ Thần dở khóc dở cười. Mấy ngày nay chat QQ với ID Quân Mạc Tiếu rất nhiều, lúc đầu còn không dám chắc, nhưng sau đó gần như dám khẳng định đây chính là Diệp Thu rồi. Song người này thật sự là Diệp Thu thì ai thao tác Quân Mạc Tiếu trong thi đấu? Nếu như là hắn thì đó là phạm quy đấy! Chiến đội Vô Cực bị loại cũng có chút không đúng!

Nào ngờ giây sau đã nghe Diệp Tu đáp: “À, bây giờ tui là Diệp Tu.”

“Diệp Tu?” Ngũ Thần chẳng hiểu mô tê gì.

“Nói ra thì rất dài, phổ cập tí cho ông nghe, để ông khỏi nghĩ tui đánh hộ ai đó dùng Quan Mạc Tiếu, tui chính là người ghi danh cho Quân Mạc Tiêu, tui cũng không phải Diệp Thu, nói thế ông hiểu không?” Diệp Tu nói.

“Tui hoàn toàn không hiểu!” Ngũ Thần chắc nịch đáp lại.

“Sớm muộn cũng hiểu, thôi không nói nữa, để giới thiệu mọi người cho ông hay đã.” Diệp Tu nói.

“Hay nói trước đi!”

“Đây là Ngụy Sâm, nhiều năm trước là đội trưởng chiến đội Lam Vũ, chắc ông nghe qua rồi. Giờ đang sử dụng thuật sĩ Nghênh Phong Bố Trận.” Diệp Tu nói.

“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu…. Này này này!” Ngũ Thần chật vật không nói thành lời, vừa không muốn tỏ ra bất lịch sự trước người đang được giới thiệu, vừa muốn tiếp tục truy hỏi Diệp Tu chuyện mới rồi.

“Đây là Đường Nhu, người điều khiển Hàn Yên Nhu.” Diệp Tu lơ đẹp ba tiếng ‘Này’.

“Chào cô…” Đại mỹ nhân trước mặt, Ngũ Thần không khỏi thất thần đôi giây, còn chưa kịp hoàn hồn với chuyện cần xoắn xuýt, Diệp Tu đã chỉ tiếp một người.

“Bao Vinh Hưng đây, tụi này gọi cậu ấy Bánh Bao, thao tác Bánh Bao Xâm Lấn.”

“Ông thắng tui.” Bánh Bao thản nhiên nói một câu

Câu này khiến Ngũ Thần tưởng tên này ghim mình, đành phải lên tiếng: “Thi đấu luôn có thắng thua…”

“Đây là Kiều Nhất Phàm, người chơi Một Tấc Tro.” Diệp Tu đã giới thiệu đến người kế tiếp.

“Chào anh.” Kiều Nhất Phàm rất lễ phép.

“Chào cậu.” Ngũ Thần nhìn Kiều Nhất Phàm, đây chính là thiếu niên xuất thân từ chiến đội quán quân Vi Thảo ư?

“Còn tên kia là Mạc Phàm.” Diệp Tu giới thiệu Mạc Phàm bằng một cái phất tay, không dẫn Ngũ Thần tới chào hỏi. Lúc này Ngũ Thần mới hiểu đây là một kẻ lập dị liền nhìn sang, chỉ thấy Mạc Phàm nghe tên mình nghiêng đầu ngó hắn, Ngũ Thần gật đầu lên tiếng “Chào”, nào ngờ tên kia đã đưa đầu về chỗ cũ.

Quái dị thật… Ngũ Thần nghĩ bụng, nhất thời chuyện truy hỏi Diệp Tu hay Diệp Thu bị để tuốt ra sau đầu.

“Còn có hai người nữa là An Văn Dật và La Tập, là mục sư Tay Nhỏ Lạnh Giá và triệu hồi sư Muội Quang, cả 2 đều là sinh viên đang đi học, không ở cùng tụi tui.” Diệp Tu nói. Chiến đội Vô Cực bị loại không lâu, An Văn Dật đã quay về trường đi học, tất nhiên cúp cua hoài cũng không phải chuyện tốt.

Giới thiệu xong tất cả mà Diệp Tu vẫn chưa ngừng miệng, tiếp tục giới thiệu công việc cho Ngũ Thần nghe: “Còn thành quả cướp BOSS Thần Chi Lĩnh Vực của công hội tụi tui tuy không tệ lắm, nhưng căn cơ chính vẫn rất yếu kém. Ở khu thường cũng chỉ có chút thế lực ở khu 10, mới chân ướt chân ráo tới Thần Chi Lĩnh Vực thôi, gánh nặng trên vai ông không nhẹ đâu! Ông có đề nghị gì có thể thay đổi cục diện nhanh chóng không?”

Ngũ Thần được hỏi đành phải trả lời: “Tui có một vài acc đây.”

“Acc?” Diệp Tu giật mình.

“Là của chiến đội Vô Cực tụi tui.” Ngũ Thần nói.

“À, acc trắng sau khi bán trang bị ư?”

“Cũng đúng, mà cũng không đúng.” Ngũ Thần nói.

“Hả?”

“Thì chẳng hạn, ở mười khu phổ thông, mỗi khu đều một acc riêng.” Ngũ Thần giải thích. “Là acc của hội trưởng công hội Vô Cực.”

Diệp Tu nghe thế ngẩn người hồi lâu. Phương pháp thay đổi cục diện này táo bạo quá rồi! Tự dưng có sẵn một loạt công hội về tay, chuyện tốt mèo mù vớ cá rán này không phải mơ đấy chứ?

Có tài khoản công hội tức là có được cả công hội. Hơn nữa đây là công hội dưới trướng chiến đội, cơ chế vô cùng vững vàng, hiện tại công việc chủ yếu của Hưng Hân chính là tìm game thủ cho công hội, đổi số thành viên ảo thành những người ủng hộ Hưng Hân, tiếp đó là có thể tiến hành hoạt động được rồi.

Nhưng cũng bởi thế mà mười công hội này rớt xuống như một phiền não to đùng, nên giao cho ai quản mới được đây? Trong câu lạc bộ, hội trưởng công hội từng khu thường không phải dạng vừa đâu. Phần lớn nguyên vật liệu cho chiến đội đều lấy từ khu thường cả. Nhất là vật liệu dưới cấp 55 không hề có ở Thần Chi Lĩnh Vực, chỉ có thể lấy từ khu thường thôi.

“Còn có 2 acc hội trưởng ở Thần Chi Lĩnh Vực.” Ngũ Thần tiếp tục gia tăng phiền não cho Hưng Hân.

Song nói gì thì nói, phiền não này cũng rất ngọt ngào. Lúc Diệp Tu hoàn hồn, Trần Quả cũng sớm nhận ra thứ Ngũ Thần mang tới tuyệt vời thế nào. Chính bởi nó quá có giá trị, nên khi dễ dàng đạt được lại cảm thấy vừa không chân thật vừa không an tâm. Trần Quả cẩn thận hỏi lại: “Chúng ta… có thể dùng những thứ này ư?”

“Hay đại thần Diệp Thu nói chuyện Diệp Tu hay Diệp Thu trước đi?” Ngũ Thần vặn chuyện về chỗ cũ.

“Hầy, thật là! Được rồi, nói túm lại, Diệp Thu là tên giả, thân phận thật của tui là Diệp Tu, hiểu chưa?” Diệp Tu nói.

Lần này đến lượt Ngũ Thần sửng sốt, mấy câu ngắn ngủn nhưng tin tức thật nhiều! Trong đó có bao nhiêu bí mật bao nhiêu nội dung? Ngũ Thần không rõ hỏi tiếp có thích hợp hay không, nhưng ít ra hắn hiểu, Diệp Tu hay Diệp Thu thao tác Quân Mạc Tiếu không hề phạm quy, dù trong đấy vẫn ẩn chứa nghi ngờ lách luật. Có điều Hưng Hân có nhân vật mạnh mẽ như Diệp Thu thì có dùng cái tên Diệp Thu đăng kí cũng đâu có gì phạm luật phải không? Thế mới nói, Vô Cực thua thì thua rồi, tìm lí do cũng chỉ vô nghĩa mà thôi, huống chi giờ đây Vô Cực đã giải tán rồi.

Ngũ Thần không hề xoắn xuýt việc này nữa, lập tức tính toán chuyện mình mang nhiều acc tới. Ngũ Thần im lặng mở hành lí ra, nghiêm túc lấy ra hai hộp đựng thẻ ghi “Vô” và “Cực”, bên trong hai hộp này chứa đựng tất cả những gì còn sót lại của Vô Cực, và giờ đây, chính chúng cũng phải tìm tới nơi mình thuộc về.

Trần Quả rất hồi hộp, cô biết Ngũ Thần muốn làm gì. Cô trơ mắt nhìn Ngũ Thần đưa hai hộp thẻ ra trước mắt họ.

“Hãy để Hưng Hân tiếp tục lớn mạnh hơn!” Ngũ Thần nói, mắt lại nhìn hai chiếc hộp, tầm nhìn dừng ở hai chữ trên hộp.

Trần Quả hơi hiểu được tâm trạng Ngũ Thần bây giờ, đây là một dạng gửi gắm lý tưởng chưa hoàn thành của Vô Cực phải không? Cô không nhận lấy hai hộp thẻ, vươn tay đẩy chúng lại trước mặt của Ngũ Thần: “Chúng ta hãy cùng nhau giúp Hưng Hân tiếp tục lớn mạnh hơn!”

Ngũ Thần ngẩn ra, như thể không ngờ người ta sẽ nói vậy, sẽ làm như vậy, không hiểu sao hắn thấy hơi cảm động.

“Đúng vậy, chúng ta cùng nhau…” Ngũ Thần vừa nói vừa cảm thấy mình thoáng trở lại mấy năm trước, khi đó hắn cùng với mấy bạn tốt chơi Vinh Quang được sự hợp tác ủng hộ của ông chủ Vô Cực mà cùng lập nên chiến đội. Mùa hè năm đó họ cũng từng nói: Chúng ta hãy cùng trở nên mạnh hơn.

Ngũ Thần không nghĩ tới, ngày hôm nay hắn lại cùng những người này lần nữa chuẩn bị phấn đấu, cũng vì những lời này.

Tất cả đều im lặng, hoàn toàn không cần tỏ thái độ thừa thãi.

“Hiện tại còn thiếu thốn nhân lực, mọi người phải vất vả rồi.” Diệp Tu khá thực tế.

“Ha ha, vất vả thế này còn tốt chán so với bần cùng không xu.” Ngũ Thần từng khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, điều kiện hiện tại đủ để hắn giữ lạc quan.

“Nói hay lắm, đồng chí Ngũ Thần nhìn đã biết đáng tin. Tuy chiến đội Vô Cực đã bị đào thải, nhưng theo quy tắc của vòng đấu khiêu chiến thì tuyển thủ Vô Cực vẫn còn cơ hội đăng ký lại. Trước vòng sau ông có muốn đăng ký với thân phận thành viên của Hưng Hân không?” Diệp Tu hỏi.

“Vậy cũng được.” Ngũ Thần hơi ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu. Trình độ của hắn tuyệt đối thừa sức đấu với đa số đối thủ trong vòng đấu khiêu chiến, nhưng acc Hiểu Thương của hắn gần như rỗng tuếch, có điều nếu đối thủ nằm trong sức hắn, hắn chẳng sợ yếu kém về trang bị.

“Như thế trong đội sẽ có hai bậc thầy pháo súng.” Ngũ Thần không hề quên sự tồn tại của Trục Yên Hà.

“Về sau sẽ có người còn lợi hại hơn!” Trần Quả cười nói.

“Hả? Ai thế?” Ngũ Thần hỏi.

Trần Quả nhìn Diệp Tu, Diệp Tu đáp không chút do dự: “Mộc Vũ Tranh Phong.”
Bình Luận (0)
Comment